Lớp học kiến trúc 101 review

Post Views: 1.236

Rating: 5.0/5. From 3 votes.

Please wait...

“Tình yêu đẹp nhất khi vẫn còn dang dở”, hay “tình đầu không bao giờ là tình cuối” là những định nghĩa mang tính tương đối nhưng có vẻ khá đúng với “Architecture 101” – một bộ phim kinh điển Hàn Quốc về tuổi thanh xuân với những tình cảm rất đỗi trong veo.

Bộ phim kể về mối tình đầu của cậu sinh viên hiền lành và có phần nhút nhát Seung Min. Cậu gặp Seo Yeon – cô gái xinh xắn tại lớp học kiến trúc 101. Sau những phút đầu bỡ ngỡ, cả hai nhanh chóng làm bạn với nhau. Seung Min đã thầm yêu Seo Yeon từ khi ấy. Tuy nhiên những hiểu lầm đã đẩy họ ra xa, kể cả khi Seo Yeon cũng yêu Seung Min. Sau này khi gặp lại, cả hai đã cởi bỏ hết những khúc mắc năm xưa và xem đó là kỷ niệm đẹp đáng trân trọng.

Architecture 101 – Phim kinh điển Hàn Quốc về tuổi thanh xuân

Xem phim “Architecture 101”, ai cũng dễ dàng nhận ra tính cách đối lập của hai nhân vật chính. Đó là vẻ khờ khạo, hiền lành và cả tự ti của Seung Min bên cạnh Seo Yeon dễ thương, sôi nổi và lanh lợi. Điểm chung duy nhất của cả hai đó là ngây thơ. Ngây thơ trong chính những xúc cảm, rung động đầu đời. Seung Min tự ti mình không xứng với Seo Yeon xinh đẹp, cậu âm thầm bên cô bạn chờ đợi cơ hội vào một ngày đẹp trời. Phải, là một ngày thật đẹp như ngày tuyết rơi đầu mùa! Lúc những bông tuyết đầu tiên nhẹ nhàng rơi, Seung Min sẽ nắm lấy tay Seo Yeon và thổ lộ lòng mình?

Thật ra Seo Yeon vốn chẳng hề vô tâm hay vô tư trước Seung Min. Cô chỉ luôn tỏ ra như thế. Có thể lúc đầu Seo Yeon vô tâm với Seung Min thật, nhưng ở bên một người luôn quan tâm và chấp nhận mình thì rung động cũng là lẽ thường. Và Seo Yeon đã chờ. Chờ đến ngày tuyết rơi đầu mùa người ấy sẽ thổ lộ cùng cô, hoặc cùng lắm Seo Yeon sẽ là người chủ động, như cái cách cô đi vào cuộc đời Seung Min, kể cả rất lâu sau này. Nhưng ngày ấy đến, tuyết nhẹ nhàng rơi, chỉ có mình Seo Yeon trong căn nhà trống. Cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi, cho đến cuối cô vẫn mong Seung Min đến.

Seo Yeon tìm đến Seung Min rất lâu sau này, khi cô đã vừa kết thúc cuộc hôn nhân không hạnh phúc và cậu cũng chuẩn bị kết hôn. Không đơn thuần chỉ là nhờ xây một ngôi nhà, cũng không hẳn xây lại một mối quan hệ, dù cho Seo Yeon đã thoáng hụt hẫng khi nghe Seung Min sắp kết hôn. Chỉ là cô muốn gặp cậu bạn ấy một lần, nếu được có thể cùng nhau gỡ bỏ những nút thắt khi xưa. Dù gì đi nữa, Seo Yeon vẫn muốn gặp lại Seung Min.

Ngôi nhà cuối cùng cũng xây xong, đó hẳn là ngôi nhà mơ ước của nhiều người, cũng bởi đạo diễn phim là Lee Young Ju, người từng theo học chuyên ngành kiến trúc. Cũng đến lúc Seung Min rời đi sau khi hoàn thành công việc, đây chắc hẳn là công việc cuối cùng của cậu ở Hàn Quốc, vì ngay sau đó cậu sẽ sang Mỹ định cư cùng vợ sắp cưới. Thật may, cả hai đã có cơ hội nói cho nhau nghe về ngày ấy; dù bao nhiêu những nhớ thương, hờn giận đều chỉ qua một nụ hôn. Là nụ hôn thật sâu, chứ không phải là cái hôn trộm mà Seung Min cứ ngỡ Seo Yeon sẽ không bao giờ biết. Tất cả chỉ có thế, họ chẳng thể quay lại ngày hôm qua. Đó không còn là nỗi day dứt nữa, mà là một kỷ niệm thật đẹp của thời thanh xuân. Và Seo Yeon biết dù muộn nhưng Seung Min vẫn đến vào ngày tuyết rơi đầu mùa ấy.

Bộ phim Architecture 101 được đánh giá là phim kinh điển Hàn Quốc về tuổi thanh xuân nhẹ nhàng với những khung hình được đầu tư tỉ mỉ, cùng với diễn xuất của những diễn viên thực lực (Uhm Tea Woong, Han Ga In) và những gương mặt triển vọng (Suzy, Lee Je Hoon) đã tạo nên làn sóng mới cho điện ảnh Hàn Quốc. Dù kết thúc có không trọn vẹn với người xem nhưng với Seo Yeon và Seung Min như thế là đủ. Có những kỷ niệm khi nghĩ đến bất giác mình sẽ mỉm cười!

HẠNH TRÂM

=> Đọc thêm: //waka.vn/the-loai/van-hoc-gAvQW.html

=> //nhom40.com/co-don-cam-giac-nguoi-tre-dang-tu-huyen-hoac-minh-2/

Key liên quan:

  • architecture 101
  • phim Architecture 101

Rating: 5.0/5. From 3 votes.

Please wait...

Mục Lục

  • 1 Bài viết hay trong tuần:
    • 1.1 Key liên quan:

Hôm nay là một ngày Hà Nội nắng đẹp. Cũng vì thế mà tâm trạng tôi trở nên bình yên hơn, dịu êm hơn rất nhiều. Cảm giác nhẹ nhõm ấy theo chân tôi vào cả câu chuyện tình của Seung Min và Seo Yeon trong Architecture 101 ( Lớp học 101 ), khiến tôi, không những thích thú mà có phần yêu chiều từng nhân vật, từng tình tiết nhỏ bé, dễ thương ấy.

Dạo gần đây, tôi có phần hứng thú đặc biệt với những tình yêu trong sáng dang dở từ thủa còn cắp sách tới trường, từ thủa cả hai còn ngượng ngùng chỉ biết liếc nhìn nhau mỗi khi đi ngang qua. Nó trẻ con, nó ngây ngốc nhưng nó hết sức chân thành, không nhuốm màu danh vọng, cũng chẳng bị vật chất làm lu mờ.

Seung Min là một chàng trai ngốc nghếch, thực sự rất ngốc. Cậu thích cô bé Seo Yeon, thích tưởng như muốn chạy đến ôm cô bé một cái thật chặt, nhưng lại chẳng dám thổ lộ, lại luôn tự ti, luôn cảm thấy mình không phù hợp. Thật ra, chuyện tình cảm của tuổi học trò, nếu dạn dĩ quá, nếu mạnh bạo quá, thì đâu có để lại ấn tượng sâu sắc đến vậy, đâu thể khiến con người ta luôn mong ngóng quay trở về.

Seo Yeon cũng ngốc nghếch, thật không kém gì cậu bé kia. Tưởng chừng như khiến người khác cảm thấy cô đang thích một anh chàng lớn tuổi hơn, tưởng chừng như những gì cô bé làm chỉ vì tình bạn đơn thuần, tưởng chừng như cô bé vốn vô tư vô tâm. Nhưng con gái mà, sao lại không có cảm tình với một người luôn quan tâm và yêu thương mình, một người sẵn sàng chấp nhận bản thân mình dù thế nào đi chăng nữa ?

Một trong những khung cảnh tôi yêu thích trong phim chính là vào ngày sinh nhật 11/11 của Seo Yeon, cả hai đã cùng chia sẻ những kỉ niệm mà có lẽ là đẹp và bình yên nhất cuộc đời mình. Cùng bước đi trên đường ray tàu hỏa, cùng uống rượu gạo bằng bát, cùng nói về ước mơ khi trưởng thành. Nhìn nụ cười của Seo Yeon khi vẽ về căn nhà mơ ước, thế giới trong tôi như bừng sáng. Tưởng chừng Seo Yeon muốn đem tất cả những gì mình có đặt cả vào căn nhà ấy, với mong muốn dịu dàng một người chồng, hai đứa con nhỏ và một chú chó. Nhìn ánh mắt của Seung Min lúc đó, chẳng phải đang thấy mình cùng cô bé xây dựng căn nhà ấy sao? Chẳng phải họ đã từng chia sẻ với nhau những khoảnh khắc rung động thầm kín đến vậy sao ?

Nhưng hiểu lầm, giận dỗi khiến hai cô bé cậu bé ấy cứ xa nhau dần. Tuổi trẻ nông nổi quá, có bao giờ biết được việc mình làm khiến người khác tổn thương như thế nào đâu?

Rất lâu sau đó, họ gặp lại nhau, không hề tình cờ. Seo Yeon vẫn như ngày nào, chủ động đi tìm lại người mà mình yêu thương, vẫnlà cô bé chờ đợi cả ngày trong tiết trời tuyết rơi ấy, vẫn là cô bé đã từng đặt lại album và máy nghe nhạc, như thể hẹn ước. Nhưng gặp lại để làm gì ? Đây không đơn thuần là một cuộc gặp mặt lướt qua của số phận, đây là cuộc gặp mặt có tính toán, có mong chờ, là cuộc gặp mặt cởi bỏ tất cả những nút thắt của năm tháng xưa kia.

Seo Yeon sau bao tổn thương, cuối cùng cũng quyết định làm một điều gì đó để thay đổi cuộc đời mình. Cô nhận ra mình luôn mong muốn có một ngôi nhà, một ngôi nhà ước mơ như ngày xưa ấy. Và người duy nhất có thể đem ngôi nhà ấy đến cho cô chính là Seung Min. Một ngôi nhà hai tầng, với những cửa sổ thật to nhìn ra biển, với căn phòng đặt đàn dương cầm, với cả những kỉ niệm giữa cô và bố mình. Ngôi nhà ấy đem lại cho Seo Yeon và Seung Min không chỉ những kí ức mà còn khiến cho họ nhìn rõ hơn, kĩ hơn về bản thân và người còn lại. Ngôi nhà ấp ủ tất cả cảm xúc và niềm tin họ dành cho nhau, chỉ của riêng hai người.

Xem phim, tôi chợt hiểu, có những tình cảm chỉ đẹp khi còn dang dở. Chúng ta luôn là mối tình đầu của một ai đó, luôn từng khiến một ai đấy bối rối và xao xuyến không biết phải làm gì mới có thể gây ấn tượng. Sẽ thật tuyệt vời nếu như tình đầu của mình cũng coi mình là mối tình đầu, phải không? Vì tình đầu đẹp mà trong sáng quá, dịu dàng yên ấm quá. Nhưng vì là tình đầu, nên chẳng thể tránh được tan vỡ, mong manh như bong bóng xà phòng… Có những thứ cảm xúc vốn không bao giờ có thể nói thành lời vào đúng thời điểm, chỉ khi qua rồi, thật lâu sau đó, mới có đủ dũng cảm để thành thực với bản thân và với người ấy. Có thể đã là quá muộn, nhưng ít nhất, vị trí của hai người trong trái tim đối phương là không thể xóa nhòa.

Mối tình nào cũng vậy thôi, có những khi đến được với nhau, có những khi chia xa mãi mãi. Nhưng tôi thích ý tứ của đoạn kết, tôi thích nét thoáng buồn mà đạo diện muốn gửi gắm. Nó có chút gì như hoài niệm, mà cũng có chút như cam chịu, như chấp nhận. Vì sao gọi là kỉ niệm, là kí ức? Vì ta chỉ có thể có khi đã trải qua, khi tất cả đã là của quá khứ. Đặc biệt khi đấy là về tình đầu. Tình đầu như một cơn mưa rào mùa hạ, nhanh chóng đến, nhanh chóng đi, nhưng hơi mát, hơi dịu êm của nó thì đọng lại mãi trên da thịt, trong tâm trí, để một ngày nào đó, vội vã đi tìm lại cảm xúc ấy, để rồi mỉm cười mãn nguyện. Mãn nguyện vì nó vẫn còn hiện hữu, như thể chưa từng rời đi bao giờ.

Tôi thích Architecture 101. Tôi thích không khí thoáng đãng, tươi sáng cùng những cảnh quay đẹp, cuốn hút của bộ phim. Tôi thích cái dáng vẻ vừa dịu dàng vừa lơ đãng mà Han Ga In – Suzy thổi vào nhân vật Seo Yeon của mình. Tôi thích từ sự ngơ ngốc của Lee Jae Hoon cho đến vẻ trải đời mà vẫn tưng tửng ngô ngố của Uhm Tae Woong trong vai chàng trai Seung Min. Suzy và Jae Hoon gây ấn tượng rất mạnh mẽ với tôi trong vai diễn thời đại học. Họ mang đến nét tươi trẻ, trong sáng và dễ thương cho nhân vật của mình, khiến tôi không thể không mỉm cười ngơ ngốc mà thầm ngưỡng mộ. Tôi cũng muốn được như thế, muốn có một mối tình đầu êm ái như thế. Ai mà không muốn, phải không?

Bộ phim kết thúc, trong tôi hiện lên đôi mắt nhắm tịt kèm nụ cười mơ màng của cô gái hai mươi tuổi Seo Yeon. Đó là ước mơ. Để rồi lại nghĩ đến hình ảnh Seo Yeon ba mươi lăm tuổi ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra cảnh biển rộng lớn, với chiếc hộp chứa đĩa và máy nghe nhạc. Đó là hoài niệm. Và dù là thời niên thiếu hay khi đã trưởng thành, Seo Yeon luôn có Seung Min bên cạnh.

Như cậu bé luôn có cô bé ở bên vậy.

Chủ đề