Mạch thượng hoa khai review

Mạch thượng hoa khai (陌上花开)

Tác giả: Hắc Bạch Kiếm Yêu (黑白剑妖)

Thể loại: cổ trang cung đình, phúc hắc ôn nhu hoàng đế cường công x mê ngủ thị lang ôn nhuận thụ, công sủng thụ, ấm áp, HE.

Tình trạng: Hoàn (9 chương + Vỹ Thanh)

Giới thiệu:

Lý Tùng Thanh từ tính cách đến lời nói thường thong dong tản mạn, cả ngày chỉ thích ngủ gà ngủ gật lại bị vị Đại ca vì muốn tạo dựng cơ sở tốt cho việc kinh thương ép phải bước vào quan lộ, cuối cùng bất đắc dĩ phải cùng Tam đệ đăng trường khảo thí. Tam đệ hiển nhiên công thành danh toại, Lý Tùng Thanh dẫu kém cỏi vẫn đạt được mức cống sinh. Cùng ngày thi đình, Lý Tùng Thanh danh tự cửu thập nhị chợt cảm thấy buồn ngủ nên chỉ trả lời đầu mục Hoàng Thượng ngự bút một cách qua loa đại khái, ấy vậy mà cư nhiên lại được đấng chí tôn điểm chọn trở thành Thám hoa. Sau đó trong dạ yến khoản đãi, hắn đại diện sỹ tử cả nước dâng hoa lên cho Hoàng đế, lại vô tình hái nhầm một đóa mẫu đơn do đích thân ngài gieo trồng. Năm kế tiếp vào yến tiệc mừng xuân, hắn lại lần nữa vô tình đỡ cho Hoàng đế một nhát kiếm, khiến ngài phải khắc ghi vào lòng mình hình ảnh viên thị lang diện mạo bình thường, chí khí chẳng hề lớn lao nhưng lại có vẻ mặt buồn ngủ đáng yêu đến cực điểm.

“Không có những tham luyến sân si đến kinh tâm động phách, không cần yêu đến thiên tàn địa tẫn, càng không hận thù đến nhĩ tử ngã hoạt. Mỗi một tình cảm từng giọt từng giọt rơi xuống trong thái bình thịnh thế nhưng lại khiến độc giả phải rung động khó bề lãng quên.”

o0o

Tự khúc:

Dạo bước nơi Cửu Tiên sơn, nghe được khúc dân ca《 Mạch Thượng Hoa 》 Lão nhân hát rằng: Ngô Việt Vương phi mỗi năm xuân đến đều trở về Lâm An, Vương gia viết thư gửi cho phi tử của mình, trong thư viết một câu:

“Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy.”

(Đồng ruộng thắm sắc hoa ngày ấy,

Thong dong chớ vội quay bước về.)

—————————————Tô Thức 《 Mạch thượng hoa tam thủ dẫn 》

Thực ra, không phải vì đỡ kiếm mà Hoàng Thượng nhớ đến hắn, Tống Dực ngay từ lần đầu tiên nhìn rõ Lý Tùng Thanh, đã muốn biết:

Chẳng biết đôi môi kia có tư vị như thế nào nhỉ?

Nhưng cũng không phải Tống Dực say đắm từ cái nhìn đầu tiên mà cong ngay lập tức, y là Hoàng đế, không ham sắc dục, cũng đã có vài phi tử, Hoàng tử, Công chúa, nhưng không lập Hậu.

Lời văn của tác giả nhẹ nhàng, hợp tình hợp lý, gắn kết duyên phận giữa hai người trong một lần đại yến tình cờ gặp mặt một năm sau, khi Lý Tùng Thanh say rượu, lăn vòng trên thảm cỏ vịnh thơ, lại vô tình để bậc Đế Vương bắt gặp. Sau đó, vô tình gặp thích khách, con tin Lý Tùng Thanh vô tình bị đẩy ngã quá mạnh về phía Hoàng Đế, vô tình vừa vặn đúng thanh đao, bị thương đến khóc nháo được Hoàng Đế dỗ dành =)))

Tống Dực tâm tình có chút khó hiểu khi bản thân để ý quá nhiều đến Lý Tùng Thanh, nhưng thân là Hoàng Đế, có những chuyện chỉ nên để trong lòng, không thể thành hành động. Thực ra, cũng vì Tống Dực chưa hiểu rõ tình cảm của mình.

Trong một lần gặp Lý Tùng Thanh ngắm sao, khi hắn mơ màng chơi đùa với con sâu ngủ, quên luôn đạo quân thần mà kề sát vào Tống Dực, “sát đến mức có thể cảm nhận thấy hơi thở của đối phương, khiến ngài không thể tự chủ đưa mắt nhìn đôi môi tự đóa hoa tươi đẹp kia.

Bờ môi của ngươi ăn có ngon không? Hay để ta nếm thử một chút nhé?

Ngài trong một phút không thể khống chế chính mình liền cúi đầu xuống, nhẹ nhàng in dấu lại trên đóa hoa ấy. Trong một khoảnh khắc, ngài giật mình đứng bật dậy lùi ra xa…”

Mạch thượng hoa khai là một câu chuyện nhẹ nhàng, nhẹ cả về giọng văn, lẫn tình cảm của hai nhân vật. Mối quan hệ giữa hai người như có như không mà dây dưa, mà bén rễ.

“Giữa biển trời mênh mông tìm kiếm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác ngoảnh đầu… người kia lại ở tại nơi hoa đăng đã lụi tàn…”

Không có cao trào, không có bi kịch, chỉ có một tình yêu tưởng như hư không nhưng lại thấm đẫm đến sâu sắc mạnh mẽ, mối tình giữa một Hoàng Đế cao cao tại thượng và một Lễ bộ Thị lang nhỏ nhoi.

Không có cuồng dã, không có cưỡng ép, chỉ có Tống Dực dịu dàng, chờ đợi, ham muốn mà kìm nén, cùng một Lý Tùng Thanh cả đời yêu nhàn tản muốn trốn tránh nhưng không dứt nổi một bóng hình tưởng như có thể dễ dàng từ bỏ, ngờ đâu theo thời gian đã bén rễ sâu trong tâm khản.

“Ngươi tức giận sao?”

“Vi thần nào dám.”

“Trẫm chuẩn ngươi dám.”

Mỗi một câu nói, mỗi một lời tỏ của Tống Dực, đều xuất phát từ thứ tình cảm mãnh liệt trong lòng y, khiến người ta bất giác mà cảm động, bất giác mà nhớ mãi không quên.

Tống Dực không phải là loại hình nhân vật Hoàng Đế bá đạo, cưỡng cầu chiếm đoạt. Tống Dực dùng hết thảy ôn nhu của mình để Lý Tùng Thanh được thoải mái, tự do với chính con người hắn, lười biếng, ham ngủ, không muốn kéo nhiều phiền phức khi phải đối mặt với quần thần dân chúng vì có một đoạn tình “lén lút” với bậc Đế Vương.

Hai người kín đáo, lặng lẽ bên nhau sáu năm.

Sáu năm “gian tình”, là sáu năm Tống Dực ròng rã chờ đợi, chỉ để người kia hiểu được tình cảm của bản thân mình. Nói là không vội, nhưng thực ra lại rất vội, cái tâm trạng mù mịt chờ đợi, chờ đợi một đáp án hoàn toàn xác thực.

Con người ai chả đầy ham muốn, và người duy nhất gây nên ham muốn cho Tống Dực chỉ có một người, Lý Tùng Thanh, vậy mà y, có thể kìm nén nó, gạt bỏ nó để yêu Tùng Thanh bằng cách trân trọng hắn.

Một bậc Đế Vương tình nguyện vì một người mà yêu đương “lén lút”, không danh không phận, không thể quang minh chính đại gặp nhau mà cứ phải tránh tránh né né.

Trên đời này vốn không có bí mật nào giấu kín mãi được, chỉ có những bí mật vốn không thể nói cuối cùng cũng đành lộ ra.

Tống Dực khoác cho Lý Tùng Thanh một chiếc hoàng bào khi hắn đang say giấc. Hành động ở Ngự Thư phòng ấy, được vài vị quyền cao chức trọng nhìn thấy, gió luồn qua vách.

Nhân dân đương lúc thái bình cơm no áo ấm, trí tưởng tượng càng phong phú lãng mạn hơn, đơm đặt đủ điều, xuất thành tiểu thuyết phát hành khắp cả nước ( a, người kinh doanh dĩ nhiên là vị Đại ca của người nào đó rồi =))) ) Vốn ngoài thị phi cũng không gây nên cái gì gọi là đồi phong bại tục, hay hôn quân dâm sắc, chỉ là Lý Tùng Thanh không ưa chuyện phiền phức, hơn nữa, chuyện này hắn chính là trung tâm phiền phức. Tống Dực biết hắn không dám đối mặt, trước đó liền đưa hắn đi nơi khác, đợi hắn trở về.

“Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy.”

Tống Dực biết, Lý Tùng Thanh chắc chắn sẽ trốn tránh, có thể vì trốn tránh mà không dám về, nhưng có một điều Tống Dực chắc chắn, Lý Tùng Thanh nhất định sẽ trở về bên cạnh y, vì từ lâu, Lý Tùng Thanh đã bị Thượng Trí Quốc sư gắn cho mấy chữ, “Sinh ra là người của Tống gia, chết đi cũng làm ma của Tống gia.”

Và cũng vì, sự kiên nhẫn của Hoàng Đế cũng chỉ có giới hạn mà thôi.

Nhân vật Thượng Trí Quốc sư chỉ xuất hiện vài lần, nhưng ấn tượng để lại rất hay ho =)))

“Hoàng Đế chuyên tâm phê duyệt tấu chương,

Lễ bộ Thị lang an nhàn thoải mái say giấc nồng,

Nhưng phảng phất đâu đây có một sợi dây vô hình nối kết giữa họ.”

Nhẹ nhàng như thế, tình yêu đi vào lòng họ cứ tự nhiên như mưa rơi trên cánh sen, đọng lại dưới nắng sáng trong như ngọc, để rồi lưu luyến cả một đời…

“Hoàng Đế mỗi ngày vẫn cần mẫn lâm triều nghị sự,

Lý Tùng Thanh mỗi ngày vẫn lâm triều ngủ gật,

Mười năm như một.”

Lối kể đan xen quá khứ của những kỉ niệm bình dị mà khó quên với hiện tại chờ đợi rồi suy nghĩ của hai con người, nhẹ nhàng, mượt mà và rất thấm =”3

“Không có những tham luyến sân si đến kinh tâm động phách, không cần yêu đến thiên tàn địa tẫn, càng không hận thù đến nhĩ tử ngã hoạt. Mỗi một tình cảm từng giọt từng giọt rơi xuống trong thái bình thịnh thế như một đóa hoa mỹ lệ tiên diễm mà họ luyến tiếc cả một đời.” 

Truyện này lời văn hợp gu, mà câu chữ lại hay, nên cứ muốn trích dẫn mãi…

Hừm, cũng vì lâu rồi mới đọc được bộ hay mà để lại cảm hứng nhường này ˛˛(๑ּగ˞ּగ๑) ̉ ̉

Vừa đi tìm ảnh thì thấy, bộ này đã được xuất bản thành sách, không ngờ dày như này mà mình đọc chỉ trong mấy tiếng…

Chủ đề