Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

“Hãy ước mơ, luôn theo đuổi và chiến đấu để thực hiện những hoài bão của bản thân mình”… Là câu nói luôn truyền cảm hứng cho tôi trước mỗi hành trình, là châm ngôn sống cho dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào vẫn phải luôn theo đuổi và tin tưởng nhất định sẽ thành công.

Chuyến đi này tất nhiên là nằm trong dự định trước 1 tháng và mọi sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng từ Homestay đến địa điểm vui chơi và ăn uống, nên chỉ cần đợi đến ngày là xách ba lô lên và đi thôi. Lần này người đồng hành cùng tôi là một người chị thân thiết của công ty cũ, là người mà thỉnh thoảng chúng tôi vẫn hẹn đi cà phê và luôn dành những tình cảm đặc biệt cho nhau. Thế rồi 1 ngày đẹp trời chúng tôi hẹn nhau khám phá vùng đất “sương khói mờ nhân ảnh” theo cách riêng của mình.

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu
Hầm Hoả Xa - Ảnh Lan Nhi Trịnh

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu
Hồ Tuyền Lâm - Ảnh Lan Nhi Trịnh

Vì ý nghĩa của chuyến đi là trải nghiệm nên chúng tôi đã chọn 1 homestay không nằm trong trung tâm thành phố, nằm trên đồi cao và tận hưởng khí trời. Tại đây chúng tôi có thể phóng tầm mắt ra thật xa để chiêm ngưỡng cảnh sương khói núi rừng, có pha lẫn vài hạt mưa li ti.

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu
Phân viện sinh học - Ảnh Lan Nhi Trịnh

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu
Nhà ga cổ - Ảnh Lan Nhi Trịnh

Vì thời gian không cho phép được rong ruổi nhiều nên chúng tôi tập trung đi đến những nơi ít người lui tới và mang về cho mình hàng tá tấm ảnh cực kì nghệ thuật.

Tôi đến Đà Lạt khá là nhiều lần nhưng đa số là đi công việc và đi cùng nhóm bạn, hoặc gia đình rất đông, lần này tôi chỉ đi 2 người và quyết định rong ruổi đến những miền đất hứa vô cùng mới lạ của xứ sở được mệnh danh là Paris của Việt Nam này.

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu
Đập tràn hồ Tuyền Lâm - Ảnh Lan Nhi Trịnh

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu
Phân viện sinh học - Ảnh Lan Nhi Trịnh

Nào là Phân viện sinh học, hầm hoả xa, ga cổ Đà Lạt, hồ Tuyền Lâm, dốc nhà Pò,… Bạn sẽ cho rằng đó là những địa điểm rất cũ rồi, nhưng cảm giác bạn khám phá ra những góc chụp mới và tận hưởng nó thật sâu sắc thì quả là một sự tuyệt vời nhất mà tôi nhận ra được trong chuyến đi này.

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu
Dốc nhà Pò - Ảnh Lan Nhi Trịnh

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu
Hầm Hoả Xa - Ảnh Lan Nhi Trịnh

Sẽ có những chuyến đi khác, và cũng sẽ có thêm nhiều trải nghiệm khác, nhưng chắc hẳn, Đà Lạt trong tôi ở chuyến đi này, là những kỉ niệm vô cũng trân quý đối với người chị tôi luôn hằng trân trọng. Tôi đã từng đọc được một câu thế này “Khi về già, người ta thường hối hận vì những điều mình đã không làm hơn là những gì mình đã làm”. Vì thế, thời thanh xuân chỉ có một, chúng ta hãy sống hết mình, hãy đương đầu với những khó khăn, thử thách, hãy dám nghĩ dám làm và trân trọng những điều xung quanh để tuổi thanh xuân mãi rực rỡ.

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu
Nhà thờ Con Gà - Ảnh Lan Nhi Trịnh

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu
Phân viện sinh học - Ảnh Lan Nhi Trịnh

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu
Dốc tình - Ảnh Lan Nhi Trịnh

Những chuyến đi không phải là những tháng ngày rong chơi, không phải tôi và bạn “cưng chiều” thanh xuân quá đỗi. Mà chúng ta đi để góp nhặt những điều tươi đẹp của cuộc sống này, để va vấp và trưởng thành hơn sau mỗi hành trình. Tuổi trẻ ấy, dù không phải mưa rào, thì cũng là những chuyến đi để thấy mình lớn hơn, để lấp đầy khoảng không chênh vênh ở cái tuổi “mới bước vào đời”, để sau này khi kể về “thanh xuân”, ta thấy mình đã sống hết mình và không có điều gì phải tiếc nuối.

À, nói nhỏ mấy bạn nghe nè... Hàng tuần mình có tổ chức tour cắm trại hoặc vi vu cuối tuần cho nhóm bạn từ 4 đến 10 người (chỉ t7 và chủ nhật hoy nha). Bạn nào có nhã ý muốn tham gia thì cứ mạnh dạn liên hệ với mình qua thông tin bên dưới nha. Hoặc theo dõi những chuyến đi của mình qua link FB nhé! Chân thành cám ơn.

Mọi chi tiết xin vui lòng liên hệ:

Lan Nhi – 0946 642 646

FB: https://www.facebook.com/lannhi.trinh.5

Con xin chắp tay dâng trọn lời thề
Nhân sinh thoát khỏi cõi mê mịt mờ
Hôm nay Phật hiện giữa đời
Ngàn năm con vẫn lạy Người thiết tha.

Lễ Phật đản năm nay diễn ra trong thời tiết thuận lợi, lễ đài được thiết kế thật trang nghiêm khiến bà con Phật tử về tham dự đều rất hoan hỷ. Và để được như vậy, thầy trò tôi lao động nặng nhọc suốt cả tuần, cao điểm là đêm xâu hoa lài, ngày tổ chức lễ. Kết quả, mọi người mệt nằm bẹp suốt từ tối đến sáng hôm sau, có người không trở mình dậy nổi.

Sáng nay, sau khi được chú thị giả Thiện Chân cho uống một tách trà gừng ấm pha mật ong, tôi thấy trong người dễ chịu hơn và bớt uể oải, vì đêm qua bị sốt nằm vùi. Dùng điểm tâm sáng bằng một chén cháo loãng với muối, tôi lại cảm thấy cuộc đời này vẫn cứ đậm đà qua bao nhạt nhòa của năm tháng rong chơi. Có lẽ tôi đã bắt đầu già, nên cảm thấy món ăn đơn giản này ngon miệng hơn những món cầu kỳ khác, trong khi vài tháng trước thôi, nhìn cháo trắng là tôi đã thấy ngán tận cổ.

Sau ngày Lễ Tắm Phật, Viện Chuyên Tu trở về với sự trầm mặc vốn có. Men theo từng nấc thang gỗ, tôi bước lên lầu để được nhìn toàn cảnh vật với tầm xa. Nhìn dọc theo hai bên bờ suối Đắc Nhập, những hàng cây lặng thinh loáng thoáng mờ ảo trong sương mù buổi sáng, tôi có suy nghĩ là những hàng cây này dường như muốn tâm sự điều gì với người bạn tri kỷ bên cạnh là dòng suối, nhưng lại thốt không nên lời. Suối cứ chảy miên man rì rào mà không hề cảm nhận cây lặng im quan sát từng dòng nước chảy ngang qua, suối cứ tháng ngày thầm thì nhỏ to, xô nhau từng con nước xuôi về phía trời xa, chỉ có cây vẫn đứng im với nỗi sầu lẻ loi.

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Bất chợt, miệng tôi lẩm bẩm hai câu trong bài Đây thôn Vỹ Dạ của Hàn Mặc Tử: “Ở đây sương khói mờ nhân ảnh, ai biết tình ai có đậm đà”. Sao lòng thấy buồn buồn, như than như trách một ai đó đi mãi chưa về như lời hẹn ước, mà cũng không biết buồn trách ai nữa. Thế giới của tình cảm thật lạ kỳ, nó cuốn hút con người theo cõi mơ với bao háo hức, và rồi, nó hủy diệt mọi mong chờ khi con người nhận ra sự giả tạm của kiếp nhân sinh.

Tôi cảm thấy thương vô cùng, thương lắm nỗi lòng của người trong cuộc trách người xưa đã hững hờ: “Sao anh không về chơi thôn Vỹ?”. Tại sao người ta đi rồi không về nữa? Một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lại là vết cứa thấu tim cho người ở lại với mong chờ héo úa. “Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên” ngoài kia đi, cảnh vật như bừng lên sức sống trong ắng ấm ban mai, riêng ta sao lại vẫn cứ chìm trong bóng đêm của đơn côi, buồn tủi? Tôi đứng tần ngần nhìn thấy những vệt nắng hanh hao trên ngọn cau buổi sớm trong lành, có những thứ đôi khi chỉ là ảo vọng vì một lần gặp gỡ rồi xa cách ngàn trùng, nhưng nó mãi là hoài niệm trong cõi nhớ. Con người vốn dễ xúc cảm với cảnh vật đáng lưu luyến, với con người đáng nhớ thương.

Chỉ là mối tình đơn phương với tiểu thơ Hoàng Cúc thôi mà Hàn tiên sinh lại ôm tâm trạng cô đơn, buồn tủi khiến lòng mình lặng lờ như dòng suối hắt hiu dưới kia với lời tự tình như vay mượn từ miệng người mình thương nhớ thốt ra lời trách hờn. Trái tim ai không xốn xang trước cảnh cũ thoáng ẩn thoáng hiện trong sương khói như bóng người xưa chợt có chợt không trong cõi lòng, để rồi lại bồn chồn với hy vọng trong tuyệt vọng ngút ngàn dưới dòng sông được ánh trăng cô độc choàng tay bao phủ: “Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, có chở trăng về kịp tối nay?”.

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Tôi cũng là khách trọ dương trần, thế mà sáng nay lại đứng tựa cột nhìn xa xăm vào vùng lãng đãng sương mờ để chờ đợi ai đó mà không sao có thể hình dung được vị “khách đường xa”. Đôi bờ con suối này vẫn còn thấp thoáng bóng của những vị lữ khách vội đến rồi vội đi, để lại trong tôi niềm thương nhớ khôn nguôi và những kỷ niệm một thời chung chí hướng lo Phật sự.

Từng góc suối liếp rau, từng khóm cây kè đá, từng nụ cười tiếng nói… tất cả như còn nguyên vẹn trong sương khói mong manh lẫn khuất dưới nắng mai. Cảnh vật Viện Chuyên Tu sao lại bình lặng đến vậy, mới hôm qua đây, đâu đâu cũng vang tiếng nói cười của những 3000 Phật tử khắp các nơi câu hội về như “mây đùn núi bạc”, những con người không thân quen nhưng bỗng trở nên thân thiết từ tình cảm thiêng liêng của bản thân dành cho đức Phật với sự kiện trọng đại, ngày Phật đản sinh.

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ở đây là ở đâu

Tôi cảm thấy ngậm ngùi cho cuộc tìm kiếm vô vọng, giữa trùng điệp con người nhưng tìm đâu thấy người xưa đắc lực, nhiệt tình. Giờ thì tôi đã hiểu, vì “Áo em trắng quá nhìn không ra…”.

Tôi biết mình đang chìm trong xúc cảm nhớ Thiện Hộ, vì còn 9 hôm nữa là tròn 100 ngày cách biệt. Nhìn phía xa trên cầu Ly Trần, tôi lại thoáng thấy Thiện Hộ đi bên cạnh chiếc ghế có Sư Ông ngồi, miệng vẫn cười cười nói nói chuyện xây chùa tạo cảnh… Mùa Phật đản sao lại nặng lòng đến thế:

Sương khuya thấm lạnh ngoài hiên
Lá sầu lay khẽ như nghiêng nỗi buồn
Chuông thiền từng tiếng nhẹ buông
Lời kinh xa vẳng tịch không tư bề
Ai ngồi đếm giọt sương đêm
Đan bao mơ ước bên thềm tử sinh
Ra đi nửa đoạn đường tình
Giờ nghe suối khóc, đời mình quạnh hiu.

Thích Thiện Thuận