Chanbaek sinh tư văn tha thư cho anh chap 20 năm 2024

BaekHyun thức dậy từ sáng sớm, mặt mũi bơ phờ. Thực ra là cả đêm qua cậu không thể ngủ được vì anh bảo sẽ đến Seoul để gặp cậu. Cậu vừa hồi hộp, vừa lo lắng vì đột nhiên anh lại chủ động bảo muốn được gặp cậu ở bên ngoài. Suốt một năm nay, hai người chỉ nhắn tin với nhau, đến một cuộc gọi thoại cũng không có chứ đừng nói đến là gọi video. Không! Đúng hơn là cậu từ chối hết tất cả cuộc gọi của anh vì cậu sợ. Cậu sợ anh biết sự thật cậu là con trai đóng giả con gái để nói chuyện với anh. Nhưng chính bản thân cậu cũng không ngờ rằng cậu lại nảy sinh tình cảm với anh và anh cũng thế. Điều này khiến cậu không ít lần khổ sở vì không biết có nên tiếp tục mối quan hệ lừa dối này hay không. Nhưng cậu lại cảm thấy không cam lòng nếu phải chia tay anh chỉ vì cậu là một thằng con trai và rằng từ trước đến nay chuyện hai thằng con trai yêu nhau đều bị người đời dị nghị. Cậu thấy không cam lòng vì tình yêu mà cậu dành cho anh là thật và nó đã lớn đến mức cậu tưởng chừng như không thể sống nổi nếu mấy tiếng liền anh không phản hồi tin nhắn của cậu. Nhìn bản thân mình trong gương lúc này, BaekHyun chỉ muốn bỏ trốn ngay đi được. Cậu phải đối diện với anh thế nào trong bộ dạng này? Cậu phải giải thích với anh thế nào để anh tin mà không ghét bỏ cậu?

BaekHyun ngồi xuống giường, vò đầu bứt tai rồi hét to một tiếng đầy chán chường. Không phải cậu không nghĩ đến chuyện đóng giả là con gái để đi gặp anh. Nhưng cứ nghĩ đến việc anh đã chân thành thế nào khi đề nghị được gặp cậu là lương tâm cậu lại cắn rứt, nhất định không thể lừa dối anh thêm một giây phút nào nữa. Cậu cười ngốc, cảm thấy bản thân mình thật thảm hại.

9h sáng, BaekHyun đã có mặt ở chỗ hẹn. Cậu đến sớm trước cả một tiếng vì nếu còn ngồi ở nhà thêm nữa thì chắc là cậu phát điên lên mất. Uống một chút nước lọc, BaekHyun tự mình tưởng tượng mọi tình huống có thể xảy rồi lại đấu tranh tư tưởng một hồi lâu. Cậu cứ đứng ngồi không yên, nhìn ra phía cửa ngóng chờ bóng dáng anh xuất hiện. Mặc dù chưa gặp nhau, nhưng khuôn mặt anh không có gì là xa lạ với cậu vì trên trang cá nhân anh vẫn thường xuyên cập nhật tin tức rất nhiều. Còn cậu, tất nhiên tất cả tin đăng đều chỉ để một mình cậu thấy. Cậu cười, một nụ cười đầy cay đắng.

BaekHyun ngồi thêm được chừng ba mươi phút thì chuông tin nhắn điện thoại reo lên làm cậu giật mình. Cậu nhìn thấy tên anh trên màn hình điện thoại, trống ngực đập thình thịch tưởng chừng như tim cậu có thể nhảy ra ngoài luôn được.

“Anh đến nơi rồi. Anh vào trước ngồi chờ em nhé!”

“Em đang ngồi ở bên trong. Bàn số 4 anh nhé”.

BaekHyun tay run run nhắn lại. Tin nhắn vừa gửi đi đã liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc cậu ngước lên đã thấy anh ở ngay trước mặt, cậu đần người ra, không thể mở miệng nói được gì.

– Xin lỗi, tôi có hẹn với một người bạn ở bàn này. Nếu anh không phiền có thể chuyển sang bàn khác được không? – Anh cười, một nụ cười khiến cậu chết trong lòng nhiều chút.

BaekHyun cười ngốc, không biết trả lời anh thế nào, cũng không có đủ can đảm để nói với anh rằng mình chính là cô gái mà anh hẹn gặp, đành đứng lên rồi di chuyển sang bàn bên cạnh.

– Cảm ơn anh!

Anh cười nói với cậu rồi nhìn ngó xung quanh tìm kiếm người con gái anh mong chờ. Nhưng người anh thật sự muốn gặp lại đang ngồi ở bên này nhìn anh chưa một lần quay đi. Cậu sai rồi. Cậu thật đáng chết mà. Sao cậu có thể lừa dối tình cảm của một người tốt đến như vậy? Sao cậu lại im lặng để anh phải vượt mấy nghìn km chỉ để gặp cậu rồi phải thất vọng khi bị cậu lừa gạt như vậy?

BaekHyun không nhịn được khi thấy anh thấp thỏm đứng ngồi không yên, liều mình bắt chuyện với anh.

– Xin lỗi, tôi thấy anh hình như đang đợi ai thì phải?

Anh quay lại gật đầu nhìn cậu, vẫn không quên nở một nụ cười. Chết tiệt! Nụ cười đấy khiến cậu muốn chạy trốn ngay và luôn.

– Là người bạn gái tôi quen trên mạng được hơn một năm rồi. Chúng tôi ở xa nhau nên chỉ có thể nói chuyện với nhau qua điện thoại. Tôi có hẹn gặp cô ấy mấy lần nhưng cô ấy bận mà cũng ở xa quá nên lại thôi. Nhưng lần này lại khác, tôi có chuyện nhất định phải nói cho cô ấy biết, tôi không muốn chờ đợi thêm nữa.

BaekHyun thấy anh chân thành như vậy, trong lòng cảm thấy day dứt vô cùng. Cậu nắm chặt hai bàn tay mình lại, chỉ muốn tự đánh bản thân mình mấy cái cho hả giận thì lại nhận được tin nhắn của anh.

“Anh đang ngồi ở bàn số 4 rồi. Em đi đâu à?”

“Em vừa vào nhà vệ sinh một chút”

BaekHyun gửi xong tin nhắn chỉ muốn ném ngay điện thoại đi. Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nói dối anh được.

“Ừ! Vậy anh ngồi ngoài này chờ em nhé ♥️”

BaekHyun đang đọc tin nhắn thì thấy anh liếc sang nhìn cậu, lúc bắt gặp ánh mắt cậu thì bật cười.

– Xin lỗi, tôi không cố ý nhìn anh. Chỉ là hình như tiếng chuông tin nhắn của anh có hơi trùng hợp với tin nhắn tôi gửi đi thì phải.

– À… Ừ…

Cậu cười trừ, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Ba mươi phút tiếp theo trôi qua chính là ba mươi phút dài nhất trong cuộc đời anh và cậu. Ngồi bên này thấy dáng vẻ sốt ruột của anh khiến cậu cũng cảm thấy khó chịu. Giá như ngày ấy cậu không bâng quơ phản hồi lại bình luận của anh trên mạng xã hội thì bây giờ cậu đã không phải ngồi đây mà hối hận rồi. Nhưng nếu ngày ấy cậu không làm vậy, thì làm sao cậu gặp được anh?

“Seohyun, em đang ở đâu vậy?”

“Em không muốn gặp anh à?”

“Hay em có việc gì bận phải không?”

“Nếu em bận thì bảo anh, anh sẽ ở đây chờ em”

Tin nhắn liên tục gửi đến khiến điện thoại BaekHyun kêu lên ầm ĩ, và điều đó càng làm cho người ngồi ở phía bên kia không khỏi nghi ngờ.

– Xin lỗi, nhưng không phải hơi nữa mà là quá trùng hợp rồi thì phải. Anh có thể giải thích chuyện này cho tôi được không? Hoặc nếu không phiền thì cho tôi xem tin nhắn anh nhận được là ai gửi. Tất nhiên, nếu chỉ là nhầm lẫn thì tôi nhất định sẽ tạ tội.

BaekHyun tránh cái nhìn đầy thắc mắc của anh, thực sự chỉ muốn biến mất ngay lúc này. Còn chưa kịp làm gì, chuông điện thoại cậu đã rung lên và không ai khác, người đang gọi cho cậu chính là anh. Cậu cầm điện thoại trong tay, nhìn anh mà không thể nói được câu nào. Cậu có thể nói gì được chứ? Là cậu đã lừa dối anh từ đầu đến giờ mà.

Đột nhiên, anh lao tới về phía cậu, nắm chặt lấy cổ tay đang cầm điện thoại của cậu mà giơ lên rồi nói, giọng có chút giận dữ.

– Anh có thể nói cho tôi biết chuyện này là thế nào không? Tại sao tôi gọi cho Seohyun mà điện thoại anh lại đổ chuông? Tại sao anh không nói gì cả? Anh đang nghĩ cái gì vậy? Nếu anh là Seohyun, nếu anh là em ấy tại sao lại im lặng? Tại sao lại lừa dối tôi? Tại sao? Tại sao chứ?

BaekHyun cúi gằm mặt xuống, từng câu từng chữ anh nói ra đều như từng mũi dao cứa vào tim cậu. Giờ cậu có than trách hay hối hận thì để làm gì nữa đâu, là cậu lừa dối anh trước còn gì.

– Seohyun, tại sao em không nói gì? Tại sao không trả lời tôi?

– Tôi là BaekHyun! Tôi không phải là Seohyun nào hết. Phải. Là tôi lừa dối anh đấy, thì sao? Ai bảo anh ngốc quá để tôi bị lừa chứ hả? Thế nào? Anh thấy thất vọng lắm phải không?

BaekHyun đứng dậy gào ầm lên như muốn chối bỏ thực tại, lại cố chấp đổ lỗi cho anh để vớt vát chút hình tượng của mình. Nhưng rồi sao? Cậu đau đớn đến như vậy, nước mắt cũng đã rơi rồi. Cậu thể hiện bản lĩnh đấy cho ai xem cơ chứ?

Anh nhìn ra phía ngoài rồi lại nhìn cậu, buông một tiếng thở dài rồi thả tay cậu ra. Anh quay lưng, bỏ đi ngay sau đó.

BaekHyun ngồi sụp xuống, nước mắt chực trào ra không ngăn lại được. Cậu gượng cười, tự nhủ bản thân mình không được vì chuyện này mà khóc, không được vì một người con trai khác mà đau khổ. Chính cậu mới là người lừa dối anh cơ mà, giờ thấy anh thất vọng như vậy, cậu phải hét lên vì sung sướng mới đúng chứ. BaekHyun nghĩ vậy, nhưng thực tại khiến cậu không thể mạnh mẽ lên được, chỉ có thể ngồi ôm mặt khóc nức nở. Cậu thua rồi, thua một cách thảm hại.

– Xin lỗi mọi người, người yêu tôi đang không được khỏe. Mong mọi người thông cảm.

BaekHyun nghe giọng anh, liền ngẩng đầu lên nhìn. Lau vội nước mắt, cậu vẫn chưa tin là anh đang đứng trước mặt cậu thật. Cậu gọi tên anh, giọng nghẹt mũi:

– ChanYeol…

– Vẫn còn nhớ tên anh hả? – Anh cười, một nụ cười chữa lành mọi vết thương trong tim cậu. Anh ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay gạt đi những giọt nước mắt trên má cậu, ôn nhu nói – Đồ ngốc này. Có gan lừa dối anh mà không có gan gánh chịu hậu quả hả? Vì em nói thích ăn bánh kếp nên anh mới chạy vội ra ngoài mua. Vậy mà trở vào em đã khóc lóc như bị anh đá vậy hả?

BaekHyun nghe anh nói thế, cảm thấy vui trong lòng, cố ý đánh nhẹ vào người anh một cái, lí nhí:

– Anh không giận em sao?

– Giận em anh ở với ai? – Anh cười ha hả, hôn trộm lên má cậu một cái rồi nói – Anh thất nghiệp rồi, em nuôi anh nhé.

– Không phải chứ? Anh nói lên Seoul thăm em mà lại bảo em nuôi anh sao?

– Hử – Anh khẽ nhíu mày – Anh chấp nhận bị em lừa dối cả đời, đánh đổi tất cả tài sản của mình ở quê để lên đây với em. Giờ việc làm không có, nơi ở cũng không. Em định trở mặt không nhận người yêu hả?

BaekHyun nghe hai từ “người yêu” từ miệng anh thì sướng rơn, cảm thấy khoan khoái trong lòng lắm. Không những anh biết sự thật không giận cậu, mà còn muốn sống với cậu nữa, được thế này thì hơn cả mong đợi rồi. Cậu cười tít mắt, gật đầu nói với anh.

– Được rồi. Coi như là em tạ tội với anh. Nhưng cái này là em thuê anh về làm, bao nuôi ăn ở. Anh cũng phải làm việc, không được ngồi không đâu đấy.

– Được. Em nói gì anh cũng nghe theo hết.

BaekHyun ôm chầm lấy anh, cười không ngớt.

– Nhưng anh biết em là con trai mà không giận sao? Cũng không thất vọng?

– Anh biết em là con trai mà. Nhưng anh không nói để xem em tiếp tục diễn thế nào. Ai ngờ hơn một năm trời em vẫn không chịu thừa nhận – ChanYeol lắc đầu thở dài – Anh đặt niềm tin vào em quá nhiều rồi.

BaekHyun buồn tiu nghỉu, sau giật mình hỏi lại.

– Làm sao anh biết được?

– Em quên anh là dân IT sao? Mấy chuyện đơn giản như xác nhận thông tin chỉ trong nháy mắt là xong cả rồi. Nhưng em biết điều khiến anh thất vọng là gì không?

BaekHyun lắc đầu, có chút lo lắng.

– Anh đã mong đợi được nhìn thấy em giả gái. Anh đoán chắc em sẽ là một cô gái rất xinh đẹp – ChanYeol ngưng một lúc, liếc thấy BaekHyun có vẻ không vui, anh kéo cậu lại gần, xoa đầu cậu, nói tiếp – Nhưng em biết điều anh thực sự vui mừng là gì không?

Chủ đề