Hướng dẫn dẫn nhân vật phản diện năm 2024

Blogspot bị chập không reply được, mong mọi người thông cảm nếu không thấy mình nhắn lại nhé, mọi thông báo sẽ cập nhật trên đây. Nếu thím editor nào có ý định đem raw + qt về edit thì không cần thông báo cho mình đâu nha . Chỉ cần cho mình cái ghế "Nguồn" là okia á, cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện thì sau này cô sẽ chê anh ta nghèo lại chỉ giậm chân tại chỗ không biết hướng lên, rồi sau đó lại bâu vào nam chính, cái kết của cô chính là cảnh thân bại danh liệt.

...

Thiếu niên phản diện có một tuổi thơ đầy màu xám, tịch mịch u ám, nhưng cô chỉ bằng những cử chỉ tốt bụng nhỏ nhặt đã mang đến cho hắn chút màu sắc ấm áp.

Trong mắt anh như có cả một bầu trời đầy sao, có thể soi sáng màn đêm u ám.

Giản Lam quyết định đối xử thật tốt với thiếu niên đáng thương này, còn tên nam chính kia thì thích yêu ai cứ yêu đi.

Băng qua 28 năm địa ngục, nữ phù thủy chìm trong ngọn lửa đỏ rực nở một nụ cười thách thức tất cả những kẻ tầm thường phía dưới đài.

“Những kẻ tầm thường!”

Bên trong ngọn lửa là nụ cười ngạo mạn đến nỗi cả cái chết cũng phải run sợ dưới chân nàng.

Tuy vậy…

Nàng đã thua cuộc, giống như những gì bên trong cuốn tiểu thuyết “Nữ hoàng Audrey truyền kỳ” đã viết. Nhưng có lẽ bởi vì cơn oán hận của một phù thủy quá mãnh liệt, Tạ Tiểu Thiến một lần nữa mở mắt, trở về năm nàng 10 tuổi.

Lúc này cha của nàng vẫn còn sống, anh trai rất nhanh sẽ bị giết hại. Nhưng Tạ Tiểu Thiến lại không phải là Tạ Tiểu Thiến của lúc đó.

Tất cả mọi chuyện thay đổi, kể từ lúc nhặt được thêm một thiếu niên bị nguyền rủa trong vườn hoa…

Bi kịch có lẽ sẽ tiếp diễn, nhưng bóng tối và máu tươi sẽ chỉ có thể tô điểm thêm cho điệu nhảy giữa nữ phù thủy kiêu ngạo cùng ác ma ích kỷ kia…

Nhân vật phản diện, tên như nghĩa, chính là nhân vật chuyên đứng ở phe đối lập với nhân vật chính, chuyên phụ trách tạo ra các loại rào cản xyz cho nhân vật chính vượt qua, góp phần thúc đẩy tình tiết câu chuyện phát triển cao trào.

Đường Trầm từ trước đến giờ vẫn luôn đảm đương nhiệm vụ này, đã làm đến vô cùng lão luyện, thành công được thăng cấp lên làm nhân viên cấp S. Một ngày nào đó, nhiệm vụ của hắn đột nhiên thay đổi, kẻ thù vèo một phát lại biến thành đối tượng công lược.

Mặc dù sự sắp xếp của công ty có chút vượt ngoài dự đoán của mọi người, nhưng làm nhân vật phản diện mà, thỉnh thoảng phải phá vỡ quy luật thông thường nhàm chán mới càng thú vị, không phải sao?

Đường Trầm chỉ cười không nói.

Nhiệm vụ công lược không giống với tiến hành nội dung vở kịch, độ khó cao hơn rất nhiều. Hơn nữa phàm là con người, mỗi khi dính dáng đến chuyện tình cảm thì mọi thứ đều trở nên phức tạp khó kiểm soát, vậy nên công ty rất thận trọng trong việc tuyển người cho vị trí này. Lần thay đổi này cũng coi như là một sự công nhận của công ty đối với năng lực làm việc của Đường Trầm.

Công ty sẽ căn cứ vào hồ sơ của nhân viên để sắp xếp công tác. Đường Trầm là gay, nên các thế giới hắn xuyên qua tất cả đều là thế giới đam mỹ.

Cân nhắc đến việc hắn vừa thay đổi công việc, độ khó của thế giới đầu tiên không cao, cũng không có gì nguy hiểm.

Đường Trầm tỉnh dậy trên giường, mở mắt ra, đánh giá xung quanh.

Căn phòng rộng lớn chìm trong sắc thái u ám, rèm cửa sổ dày nặng cản lại ánh sáng mặt trời, chỉ có một tia sáng nhỏ lọt qua khe hở trên tấm rèm, chiếu lên những bức tranh quái lạ trên tường. Những bức tranh này mang phong cách giống như Skrik (1), khuôn mặt của nhân vật trong tranh vặn vẹo thống khổ, phải chịu liệt hỏa dày vò ở tầng sâu nhất dưới địa ngục.

Trong đầu Đường Trầm đã tiếp thu được đại khái nội dung kịch bản. Ông trùm trong giới kinh doanh, gia chủ Đường gia Đường Chấn Lâm kết hôn đã lâu, nhưng vợ mãi vẫn không có thai. Vì liên quan đến vấn đề kế thừa gia nghiệp, Đường Chấn Lâm tìm một phụ nữ bên ngoài, sinh ra một đứa con trai, tuyên bố đứa trẻ này là do Đường phu nhân sinh ra —— cũng chính là nguyên chủ. Nhưng nguyên chủ được đem về nuôi không bao lâu, Đường phu nhân lại mang thai, hơn nữa cũng là con trai.

Cứ thế, màn kịch này biến thành trò cười. Bí mật về thân thế thật sự của nguyên chủ bị lộ, toàn bộ giới kinh doanh đều biết, chẳng thể nhắm mắt làm ngơ, Đường phu nhân cũng vì thế mà khó tránh khỏi nảy sinh khúc mắc với nguyên chủ. Sự tồn tại của nguyên chủ trở nên rất nực cười, biến thành đứa con cả hữu danh vô thực của Đường gia. Một thời gian sau, nguyên chủ bị đưa ra ngoài ở trong một căn biệt thự khác, phương diện vật chất vẫn được cung cấp rất đầy đủ, vậy nên người nhà họ Đường coi như thế là bọn họ đã tận tâm tận sức hoàn thành hết trác nhiệm rồi.

Trên thực tế, nguyên chủ trở thành đứa trẻ thiếu tình thương, làm đủ mọi trò phản nghịch để mong người cha kia sẽ chú ý đến mình, nhưng cuối cùng lại càng khiến quan hệ trở nên căng thẳng. Đứa con cả kém cỏi không học vấn không nghề nghiệp cùng với con trai ngoan do vợ hợp pháp danh chính ngôn thuận sinh ra, nên bỏ ai chọn ai, vừa nhìn đã hiểu.

Dưới hoàn cảnh như thế, nguyên chủ gặp được vai chính thụ Lý Du, là người đầu tiên đối xử tốt với nguyên chủ vô điều kiện. Nguyên chủ lập tức cho rằng mình thích người này, cố ý âm thầm tạo đủ mọi loại phiền phức rồi trước mặt lại đứng ra giúp Lý Du giải quyết, dần dần tạo quan hệ với đối phương.

Nếu không có gì thay đổi, mọi chuyện vốn sẽ diễn ra thuận lợi theo hướng nguyên chủ mong muốn, nhưng không ngờ rằng một lần nào đó Lý Du bị bạn bè kéo đến quán bar, lại vô tình gặp được vai chính công Diệp Trình. Thiên thời địa lợi nhân hòa, thụ chính cứ thế bị thả bả tha đi. Nguyên chủ biết được chuyện này, ghen tức đến phát điên, vèo một cái hắc hóa, sử dụng tất cả quan hệ để phá hoại công việc của Diệp Trình, cố gắng chia rẽ hai người, đồng thời lại xuất hiện trước mặt Lý Du giả vờ ân cần quan tâm, lấy danh nghĩa giúp đỡ thừa cơ chen chân vào cướp người.

Nhưng nguyên chủ hoàn toàn không ngờ được, Diệp Trình cũng chẳng phải loại đơn giản, gia thế nhà người ta còn to hơn nguyên chủ không biết bao nhiêu lần, chẳng qua là người ta khiếm tốn, trước khi kế thừa sự nghiệp gia đình có ra ngoài làm công việc mình thích mấy năm. Ai mà nghĩ được một nha sĩ tư nhân nho nhỏ lại là người thừa kế của một tập đoàn lớn chứ hả?

Phân tích xong nội dung tình tiết, Đường Trầm cũng đã tự có định hướng đại khái vể tính cách nhân vật, gàn dở ương bướng ngông nghênh, y như con nhím xù gai nhọn làm tổn thương người khác, mà nội tâm lại vô cùng khao khát có ai đó quan tâm đến chính mình.

Vai này cũng không khó diễn.

Đường Trầm xuống giường, đi chân trần tới trước tấm gương đứng. Trái ngược với tính cách âm u gàn dở không được tự nhiên, mặt mũi người này cũng khá đẹp, làn da quen sống trong nhung lụa mềm mại trắng nõn, đôi mắt đen sáng ngời mang theo chút hùng hổ gây sự. Có thể thấy người trong gương cũng chẳng phải nhân vật hiền lành gì.

Có lẽ cũng chỉ có người trời sinh dịu dàng như Lý Du mới cảm thấy nguyên chủ rất chu đáo hiền lành.

Lấy quần áo trong tủ ra thay xong, Đường Trầm chậm rãi đi xuống tầng. Hắn dậy muộn, giờ cũng đã sắp đến giờ cơm trưa. Quản gia biệt thự đã trông mon nguyên chủ từ nhỏ đến lớn, hiểu rất rõ thời gian sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của hắn, Đường Trầm đợi không bao lâu đã có sẵn cơm nước được chuẩn bị kỹ càng.

Đường Trầm một tay chống cằm, mang theo vẻ mặt ghét bỏ chọc chọc đồ ăn trong đĩa. Bất kể đồ ăn có ngon hay không, nguyên chủ chưa bao giờ biểu lộ thái độ ra bên ngoài.

Hắn xây lên một bức tường rào ngăn cách bản thân với thế giới, không cho bất kỳ ai đến gần mình, cũng không tin bất cứ người nào. Người khác muốn tiếp cận hắn cũng rất khó khăn, bởi nguyên chủ thiếu tình thương lại cố chấp ngang bướng, tự ngụy trang mình dưới lớp vỏ ốc cao ngạo kiêu căng, người bình thường chẳng ai chịu nổi tính cách này.

Vai chính thụ Lý Du là một người tính nết ôn hòa, thuần lương tốt bụng, còn hết lần này tới lần khác quan tâm hắn, từ từ cảm hóa, dần dần phá tan bức tường mà nguyên chủ dựng lên, xâm nhập vào thế giới của hắn.

Nhưng bây giờ đổi thành Đường Trầm, đương nhiên không thể để Lý Du phá vỡ bức tường này, mà phải đổi thành người khác.

Đường Trầm vừa miễn cưỡng ăn bữa sáng vừa nghĩ xem nên giải quyết nhiệm vụ thế nào. Hiện tại nguyên chủ và Lý Du mới đang ở giai đoạn xây dựng tình bạn, Lý Du cũng chưa gặp nam chính. Tình hình này coi như có lợi cho hắn.

Chỉ có một vấn đề… Tại sao nam chính lại là bác sĩ?

Hắn ghét nhất là bác sĩ, vô cùng vô cùng ghét.

Hơn nữa, thông qua nội dung kịch bản có thể thấy tích cách nam chính rất phúc hắc thận trọng, quen kiểm soát mọi việc, chỉ thích đi thả bả người khác chứ không cho phép ai thả thính mình. Nguyên chủ ban đầu vốn chẳng liên quan gì đến người này, chính vì vậy bây giờ hắn phải chủ động tạo cơ hội tiếp xúc, làm thế nào để nam chính không phát hiện ra bất cứ sơ hở nào.

Nhiệm vụ là công lược, nhưng cũng không bắt buộc phải trực tiếp công lược, vậy bây giờ hắn cứ giả vờ như bị công lược để công lược đối phương, rắc rối quá… nhưng mà cũng vui mà.

Làm một công tử bột, đương nhiên không thể thiếu màn đi ra ngoài ăn chơi buông thả, thả đến rơi luôn.

Một chiếc xe thể thao đỏ hầm hố ngầu lòi gào rú phi như điên trên đường, diễn lại bản live action của Fast & Furious, khoe khoang vô cùng, giống như chỉ sợ người khác không nhìn thấy mình. Trong mắt Đường Trầm nhuốm đầy bạo ngược, lái xe như thể không muốn sống nữa. Hắn đột ngột bẻ vô lăng, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít chói tai, sượt sát qua xe thể thao bên cạnh, vượt lên trước.

Những người đứng cổ vũ phía sau thấy một màn kích thích như thế, không nhịn được huýt sáo hú hét, “Đường thiếu, điêu!”

Cuộc đua xe cuối cùng cũng kết thúc, Đường Trầm là người về đầu tiên, hắn dừng xe ở ven đường, lười biếng dựa vào cửa xe cúi đầu châm một điếu thuốc, chậm rãi hút.

Đột nhiên di động trong túi rung lên. Đường Trầm tiện tay móc điện thoại ra, ngón tay lướt qua màn hình, tin nhắn chưa đọc lập tức nhảy ra —— A Trầm, đã ăn cơm chưa? Nhớ phải ăn đấy, không lại bị đau dạ dày.

Đường Trầm thở dài, ngữ khí dịu dàng quan tâm như thế, đứa nhỏ thiếu tình thương như nguyên chủ làm sao mà chịu nổi. Chậc, quả nhiên là nghiệt duyên mà.

Tiện tay gõ vài chữ, tin nhắn ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn hai chữ “Ăn rồi” vừa gửi đi, rất nhanh đã có phản hồi, điện thoại lại lần nữa rung lên, trên màn ảnh hiện ra tin nhắn đến —— Vậy thì tốt.

Chỉ đọc tin nhắn, hắn cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đối phương từ lo lắng đến nhẹ nhõm thở ra một hơi, khẽ mỉm cười. Người này có lẽ rất dễ nhìn, ít nhất trong mắt nguyên chủ người này rất đặc biệt, là độc nhất vô nhị.

Đường Trầm lắc đầu, đem điện thoại di động thả về trong túi.

Một thanh niên vừa huýt sáo vừa đi tới, trên đầu nhuộm thành một cái ổ gà vàng chóe, miệng tiện trêu chọc: “Đường thiếu, chị dâu nhắn tin hỏi thăm à?”

Đường Trầm liếc mắt nhìn cậu ta một cái.

Người này cũng được nhắc tới sơ lược trong nội dung kịch bản, là một trong số đám hồ bằng cẩu hữu của nguyên chủ, gia cảnh kém hơn nguyên chủ một chút, bình thường hay cùng nguyên chủ chơi bời đập phá, mới nhìn qua quan hệ có vẻ cũng không tệ, nhưng về sau vào lúc nguyên chủ gặp khó khăn, tên này đã không giúp thì thôi, lại còn cười nhạo chà đạp nguyên chủ.

Ở thế giới này, người duy nhất có thể gọi là bạn chỉ có một, con trai của nhà giàu mới nổi, Vu Thời Kiến. Ban đầu nguyên chủ không vừa mắt đối phương, nhưng sau đó lại phát hiện ra đồng chí này game rất thần sầu, thế là bọn họ từ đánh game mà thành bạn.

Cả đám đua xe xong thì tới khách sạn thường đi ăn cơm, quản lý tiền sảnh đã nhẵn mặt đám thanh niên ăn chơi phá của này, phục vụ nhiều cũng biết tính tình của bọn họ, bề ngoài thì mỉm cười gật đầu nhiệt tình đón khách, trong mắt mắt lại lóe lên vẻ khinh miệt không dễ phát hiện.

Ông ta cứ nghĩ mình đã giấu rất kỹ, nhưng vẫn không qua được con mắt nguyên chủ. Tính cách nguyên chủ âm trầm lại mẫn cảm, đã sớm nhìn ra thái độ khinh thường của đối phương, vậy nên mỗi lần đến ăn đều quát tháo sai khiến ông ta thậm tệ.

Đối với Đường Trầm, nguyên chủ vẫn còn non và xanh lắm, làm thế vừa tự rẻ rúng bản thân mà lại vẫn phải dâng tiền vào túi đối phương. Nếu đổi lại là hắn, chẳng thà đi chỗ khác ăn cho nhanh, thằng nào mất khách thì thằng đấy chết thôi.

Món ngon phong phú bày chật kín bàn, cảnh đẹp ý vui, nhưng cũng chỉ được cái mã, mà giá cả thì đắt đến cắt cổ.

Vì mấy lần trước đám con nhà giàu này tới đều gọi rất nhiều món lên nhưng chỉ động đũa vài cái, còn thừa lại rất nhiều, vậy nên lâu dần, quản lý tiền sảnh bắt đầu mưu tính treo đầu dê bán thịt chó. Ông ta quan sát xem những món nào bọn họ không bao giờ động tới, lần sau cứ nhằm những món đó mà chèn nguyên liệu cũ hỏng vào, nhìn bề ngoài thì hoa lệ đẹp đẽ, thật ra lại toàn thực phẩm không đạt chuẩn.

Lần này Đường Trầm cố tình không theo kịch bản của hệ thống, thò đũa gắp một miếng cá hấp mà ai cũng ngại phiền chẳng bao giờ động tới. Hắn từ tốn gắp một miếng lên, vừa cho vào miệng chân mày đã nhíu chặt lại, rất bất lịch sự phun hết miếng cá ra ngoài, cố tình gây sự lớn tiếng nói: “Cái thứ quái gì đây?! Kinh chết đi được! Ném cho chó nó còn không buồn ăn!”

Ngay lập tức, tất cả mọi người đang dùng cơm xung quanh đều nhìn sang.

Quản lý tiền sảnh biến sắc, vội vã đi tới, cúi người mỉm cười: “Đường thiếu, xin hỏi có chuyện gì vậy?”

Đường Trầm vắt chéo hai chân, dùng đũa chỉ vào đĩa cá kia, cười lạnh: “Đây là cái khỉ gì? Tôi là ăn mày à mà các người đem thứ rác rưởi này lên cho tôi ăn?!”

Quản lý tiền sảnh theo đũa hắn nhìn sang, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chết tiệt, bao nhiêu hôm không sao sao tự dưng hôm nay lại ăn cá?! Rõ ràng mọi khi vẫn ngại không muốn gỡ xương cá cơ mà. Con cá này đã chết rồi, đáng lẽ phải vứt đi, quản lý nghĩ bụng đằng nào có hấp cá tươi cho đám người này thì cuối cùng vẫn phải bỏ vào thùng rác, thế là dứt khoát bảo đầu bếp hấp con cá chết kia mang lên luôn.

“Món cá hấp này rất nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, được rất nhiều khách yêu thích. Nếu Đường thiếu không hài lòng, để tôi bảo đầu bếp làm lại đĩa mới cho cậu được không?”

Thái độ đúng mực, mở miệng cũng rất đúng lúc.

Những người thường tới đây dùng cơm đa phần đều là khách quen, cũng đã biết tiếng đám con nhà giàu này, nghĩ đám thanh niên này chắc lại ăn no rửng mỡ đi gây sự, chỉ khổ thân quảy lý tiền sảnh, tự dưng lại dính vào.

“Không cần, chất lượng của các người càng ngày càng giảm, làm sao mà nuốt nổi? Đã chẳng ra đâu còn muốn chà đạp khẩu vị của tôi? Ông nói khách hàng yêu thích? Thích cái thứ rác rưởi này? Đừng có làm như thể tôi cố tình gây sự, bắt nạt người làm công ăn lương như ông, tôi chưa đến mức thất đức như thế.” Đường Trầm nhấc mí mắt, phất tay ra hiệu cho một người cùng bàn bưng đĩa cá đến cho khách bàn khác nếm thử.

Đám hồ bằng cẩu hữu kia có trò vui để hóng đương nhiên chẳng ngại gì, rất phối hợp bê đĩa đi.

Vị khách bị chọn trúng khó chịu nhíu mày, có vẻ như không muốn ăn đồ thừa của người khác. Đường Trầm đương nhiên sẽ không dễ dàng để gã quản lý kia thoát được một kiếp, nhíu mày cười nói với vị khách kia: “Ngài đừng lo, ban nãy tôi dùng đũa chung để gắp, hơn nữa cơ thể tôi rất khỏe mạnh, không có bệnh truyền nhiễm gì đâu.”

Vị khách kia bị hắn nói trắng ra như thế, có chút lúng túng lắc đầu: “Tôi không có ý đó.”

“Nhìn ngài có lẽ là một người rất công chính. Coi như giúp tôi một chút, được chứ? Cho những vị khách đang ngồi đây một đáp án, để xem tôi có phải là cố tình gây sự không.”

Vị khách kia do dự một lúc, cuối cùng vẫn hạ đũa gắp một miếng cá.

Ban nãy lúc dùng cơm, Đường Trầm đã quan sát phân tích hết các vị khách xung quanh một lượt, người này không phải người dễ nói chuyện nhất, nhưng tính cách cương trực, có gì nói đấy, ở trong giới cũng khá nổi danh. Tin tức từ miệng người nọ nói ra chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả tin cậy cao hơn rất nhiều.

Vừa bỏ miếng cá vào trong miệng, sắc mặt vị khách kia đã thay đổi, mặc dù không thô thiển phun phì phì như Đường Trầm, nhưng vẫn phải cầm khăn ăn lên che miệng, uống nước cho bớt đi vị cá.

“Cá tanh quá. Cái này… là làm từ cá chết phải không?”

Nói xong, sắc mặt vị khách nọ rất khó coi nhìn về phía quản lý tiền sảnh. Quản lý tiền sảnh bị nhìn chằm chằm càng thêm căng thẳng, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt: “Làm sao có chuyện đó được, chắc là do trong quá trình xử lý xảy ra vấn đề gì thôi. Ngài có muốn tôi gọi đầu bếp lên để hỏi xem thế nào không?”

Đường Trầm híp mắt —— muốn tìm người đi gánh tội thay à.

“Khách sạn cấp sao (2) mà còn làm ra chuyện thế này, bây giờ ai dám yên tâm ra ngoài ăn nữa? Tôi cũng chẳng còn khẩu vị đâu mà ăn tiếp, tính tiền đi.”

Đường Trầm thiếu kiên nhẫn vung tay lên, quẹt thẻ xong là đi luôn, hoàn toàn không cho quản lý tiền sảnh có cơ hội giải quyết đền bù mà chỉ có thể xấu hổ đứng chết trân ở đó.

Lúc gần đi, vì trong miệng vẫn còn lởn vởn mùi tanh của cá, Đường Trầm cầm ly whisky của mình uống vài hớp, vị rượu cay nồng lạnh lẽo tràn qua cổ họng, dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng ngay một giây sau, hắn không tự chủ được hít vào một ngụm khí lạnh, một cái răng nào đó trong miệng đột nhiên đau buốt.

Đường Trầm cau mày, bề ngoài vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, nhận lại thẻ ngân hàng xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhân viên khách sạn đã lấy xe ra cho hắn, cẩn thận đứng một bên. Đường Trầm liếc mắt một cái, đầu lưỡi vô thức đảo qua má trong, hàm răng vừa cắn xuống, chân mày hắn đã nhíu chặt lại, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Vu Thời Kiến đúng lúc trông thấy, nói đùa: “Đường thiếu làm sao thế? Hàm hình như sưng lên rồi kìa.”

Đường Trầm âm u quét mắt sang.

Vu Thời Kiến cứng đờ cả người, nụ cười trên mặt vội vã thu lại, bị ánh mắt kia nhìn đến nói không ra lời, xua tay, “Ha ha, chắc tôi nhìn nhầm thôi.”

Cái tên này, khí thế sao đột nhiên lại đáng sợ như thế chứ.

Nghĩ đi nghĩ lại, Vu Thời Kiến vẫn có lòng nhắc nhở một câu: “Đau răng không chết được, nhưng mà cũng đừng cố chịu, đến gặp bác sĩ sớm một chút vẫn tốt hơn.”

Đường Trầm bĩu môi, nhấc chân ngồi vào trong xe. Đang định khởi động xe, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn bẻ gương xuống, há mồm nhìn xem, phát hiện ở cuối hàm có một cái răng đang mọc, đã nhô lên được một nửa.

Móa, lại còn mọc răng khôn, còn gì là nhân vật phản diện phú nhị đại nữa?!

Răng bên trong vẫn đau âm ỉ từng cơn, bàn tay đặt trên vô lăng của Đường Trầm nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi ầm ầm, tâm trạng càng lúc càng nát bét.

Hắn đạp chân ga, phi như bay về biệt thự.

Đi cả quãng đường, cơn đau cũng đã giảm bớt. Vào phòng khách, Đường Trầm tiện tay quăng áo khoác đi, rất không có hình tượng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha mềm mại.

Quản gia dựa theo sở thích của thiếu gia nhà mình, bưng lên một cái bánh black forest (3) tinh xảo đẹp đẽ, tản ra mùi thơm ngào ngạt của bơ sữa.

Đường Trầm cau mày, nguyên chủ thế mà lại thích ăn cái này?!

Trên đường trở về, nhớ ra nam chính Diệp Trình là nha sĩ, hắn còn tưởng vụ đau răng này là do hệ thống auto nhét vào để tạo cơ hội gặp mặt, còn đang bứt rứt khó chịu. Bây giờ mới biết, với cái sở thích kỳ dị này, răng chẳng sớm thì muộn kiểu gì cũng phải hỏng.

Đúng là tham ăn.

Trong lòng thì nói thế, nhưng động tác trên tay Đường Trầm vẫn rất nghiêm túc, lạnh nhạt bưng đĩa bánh ga tô nhỏ lên, từng miếng từng miếng bắt đầu xúc ăn.

Lúc ăn đến miếng cuối cùng, hắn có vẻ vẫn chưa đã nghiền liếm liếm môi, nhìn lướt qua bàn trà, trên đĩa có bỏ một ít kẹo nhập khẩu, đóng gói nhìn cũng rất ngon miệng, giống như đang uốn éo nhảy múa mời gọi “Mau ăn tôi mau ăn tôi!”.

Dưới sự mời gọi của kẹo nhảy múa, Đường Trầm lại rất tiện tay lấy một viên kẹo sữa, bóc vỏ ném vào trong miệng. Đầu lưỡi hắn cuốn lấy viên kẹo lăn lăn hai vòng, ngậm ở một bên, má phải hơi phồng lên.

Vị sữa thơm nồng, ngọt mà không ngấy, một viên kẹo ngọt ngào tan trong miệng, lại ăn tiếp một viên nữa.

Cái răng đau kia cứ thỉnh thoảng lại nhói lên một phát như để nhắc nhở sự tồn tại của bản thân, Đường Trầm cũng mặc xác nó, thờ ơ nhún vai —— đằng nào ngày mai chẳng đi nhổ, bây giờ mình có kẹo là mình cứ cắn thôi.

________________

Chú thích:

(1) Skrik: Bức tranh Tiếng thét của danh họa người Na Uy Edvard Munch

(2)Khách sạn cấp sao (Tinh cấp tửu điếm): tiêu chuẩn của nhà hàng, khách sạn, khu nghỉ dưỡng bên TQ do cục du lịch cấp tỉnh công nhận dựa trên kết quả xem xét các điều kiện về cơ sở vật chất, trang thiết bị, chất lượng dịch vụ,…

(3) Black forest cake:

Chương 2

Sợ đi khám à?

Hôm sau, Đường Trầm đi đến phòng khám tư nhân của Diệp Trình. Nói thật, nhìn chỗ này chẳng giống phòng khám chút nào, phong cách bài trí và không gian nội thất hiện đại, khiến người ta có cảm giác hết sức thoải mái.

Đường Trầm dựa theo nguyên tắc buổi sáng ít bệnh nhân, hơn chín giờ đã có mặt. Vừa đi vào cửa, hắn không nhịn được ngáp một cái, hai mắt híp lại, lười biếng dựa vào cửa kính.

Nghe thấy tiếng động, một bóng người cao gầy từ trong phòng khám đi ra. Người nọ mặc áo blouse trắng, ngũ quan tuấn tú ôn hòa, cặp kính gọng vàng gác trên sống mũi thẳng tắp, mỉm cười lịch sự hỏi: “Cậu có việc gì không?”

Đường Trầm ngước mắt nhìn người nọ, nội tâm âm thầm vỗ tay, rất tốt, quả nhiên là ví dụ sống thích hợp nhất để minh họa cho hai từ nhã nhặn và biến thái.

Lần đầu tiên gặp mặt, khí thế đương nhiên không thể thua, hắn đứng thẳng người, hai tay đút túi quần, vẻ mặt hung hăng khiêu khích như mấy thằng nhóc mới lớn đang trong thời kỳ phản nghịch: “Đến đây thì còn có việc gì? Xem ra chỉ số thông minh của bác sĩ cũng chẳng cao lắm.”

Diệp Trình nghe vậy cũng không tức giận, chỉ cười cười: “Tôi hiểu mà, lúc đau răng mọi người vẫn thường khó ở. Trước tiên đi vào trong nằm xuống ghế đi, để tôi kiểm tra xem tình hình của cậu nghiêm trọng đến mức nào.”

Đường Trầm bĩu môi, ngáp một cái rồi đi vào. Bên trong không giống như bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, mà lại có một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, khiến người ta dễ dàng thả lỏng.

Phòng trong rất sạch sẽ, các loại dụng cụ chữa răng được sắp xếp ngăn nắp theo thứ tự. Giữa phòng là một bộ ghế nha khoa có đầy đủ mọi công năng, Đường Trầm đi tới, tùy tiện nằm lên, hai tay vẫn đút trong túi quần.

Diệp Trình đeo găng tay, xử lý dụng cụ đã khử trùng trên khay, kim loại lạnh lẽo chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh. Y thuần thục cầm lấy gương phẳng (1) và thám trâm (2), quay người nhìn về phía Đường Trầm, mỉm cười: “Há mồm.”

Đường Trầm khẽ hừ một tiếng, ngoan ngoãn há miệng ra.

Gương nhỏ và thám trâm bị đưa vào trong miệng, đảo qua đảo lại hai lần. Dị vật đụng vào lợi cảm giác đã khó chịu rồi, thỉnh thoảng đầu lưỡi còn chạm phải kim loại cứng rắn lạnh lẽo, khiến hắn không nhịn được khẽ cau mày.

Thám trâm nhẹ nhàng ấn xuống một chỗ nào đó gần bên trong răng hàm, giọng nói của Diệp Trình vang lên trên đỉnh đầu, “Đau không?”

Đường Trầm muốn nói chuyện, nhưng miệng lại đang bị banh ra, chỉ có thể ậm ừ phát ra hai tiếng mơ hồ, “Hơi hơi.”

Thám trâm lại ấn xuống một chỗ khác, “Chỗ này thì sao?”

Hắn đè nén cảm giác khó chịu, lắc đầu.

Kiểm tra ban đầu kết thúc rất nhanh, Đường Trầm theo bản năng thở ra một hơi, Diệp Trình vừa xoay người đi, hắn đã không chờ được nữa ngồi bật dậy khỏi ghế.

Sắp xếp dụng cụ xong, Diệp Trình quay đầu lại, ôn nhu khẽ cười, “Sợ đi khám à?”

Đường Trầm không biết nặng nhẹ liếc mắt nhìn y một cái, hừ lạnh: “Làm gì có chuyện đó, anh đang kể chuyện cười đấy à.”

“Vậy sao, vậy cậu dũng cảm thật đấy.” Diệp Trình cong môi cười, dùng giọng điệu như dỗ trẻ con nói, cuối cùng còn khen một câu mang tính tượng trưng.

Đường Trầm xuống khỏi ghế nha khoa, hung hăng trừng mắt nhìn y. Nhưng chẳng ai lại đi đánh người đang cười, hắn nhất thời không nghĩ ra cớ gì để mắng người, bực bội nói: “Bỏ cái bản mặt tươi cười dối trá của anh đi, nhìn đã thấy phiền.”

Diệp Trình coi như rất tốt tính, “Được rồi, yêu cầu hợp lý của bệnh nhân đương nhiên sẽ được chấp nhận.” Nói xong, độ cong trên khóe miệng y biến mất, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập ý cười rõ ràng —— cực kỳ nói một đằng làm một nẻo.

Diệp Trình ra hiệu mời Đường Trầm ra ngoài phòng khách ngồi xuống ghế sô pha. Trên bàn trà trước mặt có bày đầy đủ một bộ trà cụ, Diệp Trình chậm rãi tráng ấm chén hãm lá trà, mùi thơm ngát êm dịu khoan khoái lượn lờ trong không khí, nghe khí vị có lẽ đại khái là trà hương.

Đường Trầm véo chéo chân, tùy ý đánh giá xung quanh một vòng, phát hiện điều kiện ở đây rất tốt, so với phòng khám răng, nơi này càng giống một căn hộ cao cấp hơn. Đúng là rất biết hưởng thụ.

Nước trà từ từ chảy vào chén, một chén trà nhỏ bé tinh xảo được đẩy đến trước mặt hắn, men sứ trắng ánh lên màu trà xanh biếc, hòa hợp đẹp đẽ.

Đường Trầm liếc mắt nhìn, cũng không khách khí, bưng lên chậm rãi nhấp một ngụm. Mặc dù thân phận là con riêng, nhưng điều kiện so với người bình thường vẫn tốt hơn rất nhiều, người trong giới đều dùng phẩm trà làm thú vui lúc rảnh rỗi, hắn đương nhiên cũng phải biết một chút.

Cảm nhận được vị trà trong miệng, Đường Trầm lập tức mở mắt nhìn người đối diện, trong mắt rõ ràng ẩn chứa kinh ngạc, giống như đang nói không ngờ người như anh mà cũng biết trà nghệ.

Sau đó, hắn nhíu mày, gượng gạo nặn ra một câu khen ngợi, “Ừm, tạm được.”

Diệp Trình gật đầu tiếp thu, khóe môi theo thói quen khẽ cong lên.

Lúc này mới đến phiên đề tài chính —— “Cậu mọc răng khôn. Nhưng nhìn bên ngoài vẫn rất ổn, không có vấn đề gì. Đau là do cái răng sâu bên cạnh.”

Đường Trầm vô thức dựng thẳng lưng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hỏi: “Răng khôn sau này có đau không?”

“Nếu mọc lệch hoặc răng không mọc ra được thì sẽ đau.”

Đường Trầm cau mày, thuận miệng quyết định: “Thế nhổ đi.”

Diệp Trình không quá tán thành, “Bây giờ cậu còn trẻ, chưa thấy cần, nhưng sau này về già, răng khôn rất hữu dụng, có thể hỗ trợ cho răng giả, chia sẻ bớt lực nhai.”

Đường Trầm nghe xong, khóe miệng không nhịn được giật giật: “Răng giả…” Hắn trừng mắt liếc người đối diện một cái, “Rốt cuộc anh có nhổ hay không?”

“Không nhổ.” Diệp Trình từ chối thẳng thừng.

“Hừ, tạo công ăn việc làm cho anh anh còn không muốn?”

“Tôi là bác sĩ, phải đảm bảo cho cậu phương pháp xử lý tốt nhất, sao có thể tùy tiện nhổ một cái răng đang rất bình thường được?”

Đường Trầm sững sờ, hơi kinh ngạc vì sự thẳng thừng của y, còn có cảm giác quỷ dị ngoài ý muốn. Hắn buồn bực vò vò tóc, hừ lạnh: “… Tẻ nhạt, tôi đi tìm bác sĩ khác nhổ.”

“Tùy cậu.”

Đường Trầm nhíu mày: “Sao bây giờ không khuyên nhủ nữa?”

Diệp Trình mỉm cười, thản nhiên nói: “Đây là tự cậu chọn mà.”

Tính cách mấy đứa nhỏ phản nghịch chính là cái kiểu anh bảo tôi đi hướng đông thì tôi phải đi hướng tây, nhất định phải làm trái lại với lời người ta mới chịu được.

Đường Trầm nghẹn họng, nâng chén trà lên uống một hớp, coi như ngầm cho phép Diệp Trình quyết định.

Diệp Trình mỉm cười: “Vậy chúng ta xử lý cái răng sâu trước nhé.”

Lại phải nằm lên ghế nha khoa.

Chờ đến khi âm thanh rè rè của máy khoan ra khỏi miệng, sắc mặt Đường Trầm đã đen kịt. Sờ sờ trong miệng một chút, hắn nghiến răng siết chặt nắm tay, cả người không nhịn được run lên.

Động tác trên tay Diệp Trình ngừng lại, đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang ôn hòa nhìn hắn, lo lắng hỏi: “Đau lắm sao?”

Sâu sắc có cảm giác bị coi thường.

Gân xanh trên thái dương Đường Trầm nổi lên ầm ầm, hàm hồ hừ hừ hai tiếng: “Không đau!”

Hai mắt Diệp Trình cong lên, ôn nhu nói: “Sợ thì cứ nói, nhắm mắt lại đi.”

Đường Trầm càng thêm khó chịu.

Người này đuôi mắt hơi cong lên, khoác lên mình lớp vỏ bọc ngụy trang bác sĩ đứng đắn cấm dục, nhưng bên trong tư liệu rõ ràng là hoàn toàn trái ngược, tính cách cực kỳ phúc hắc, trong đầu lúc nào cũng chỉ nhăm nhe tính kế người khác.

Hơn nữa, cái tên này nghe giọng thì dịu dàng thế, lúc chọc răng người ta lại không chút do dự. Cực! Kỳ! Tàn! Nhẫn!

Đường Trầm lông mày run lên, cực kỳ muốn đánh người.

Sau hai mươi phút, lần điều trị đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc. Đường Trầm ngồi dậy súc miệng, nhăn mặt, rõ ràng vô cùng ghét bỏ.

Diệp Trình tháo găng tay và khẩu trang, cười nhẹ, nhìn qua có vẻ tâm tình rất tốt, còn không quên dặn dò, “Còn phải làm ba lần nữa, lần cuối cùng sẽ chính thức hàn, một tuần nữa nhớ quay lại đấy.”

Đường Trầm không kiên nhẫn gật đầu, ý là nghe thấy rồi.

“Nếu răng khôn có vấn đề gì, cũng có thể đến tìm tôi để kiểm tra xem có mọc lệch không.”

“… Biết rồi.”

“Phải rồi, tên cậu là gì? Điền thông tin để tôi còn ghi lại quá trình điều trị.”

Đường Trầm nhận lấy, cúi đầu viết rất nhanh rồi ném trả cho Diệp Trình. Y cúi đầu nhìn, ngòi bút phóng khoáng tùy tiện, có hơi ẩu, quả nhiên là chữ cũng như người.

“Hai mươi lăm tuổi?” Diệp Trình kinh ngạc.

Đường Trầm lập tức trừng mắt.

Diệp Trình lắc đầu, “Không có gì, chỉ là tôi hơi bất ngờ thôi, nhìn không giống.”

“Anh có ý gì?!”

“Ừm… mặt của cậu so với tuổi tương đối non. Tôi đây là nói theo nghĩa tốt.” Diệp Trình còn cố ý bỏ thêm một câu.

Người nào đó rất ghét bỏ mà hừ hừ hai tiếng.

“Người trưởng thành thường sẽ không lo lắng chuyện bản thân nhìn trẻ hơn tuổi.”

Chiêu khích tướng này lúc nào cũng có hiệu quả, ít nhất thì Đường Trầm không tiếp tục xoắn xuýt chuyện mặt mình non hay không non nữa, chỉ hỏi ngược lại —— “Phí điều trị hết bao nhiêu?”

Diệp Trình mỉm cười: “Lần cuối cùng hàn răng xong sẽ thu một lượt. Không cần lo lắng, tôi thu phí rất hợp lý, không chênh mấy so với bệnh viện đâu.”

Đường Trầm thuận miệng đáp một tiếng, phất tay quay người đi thẳng.

Hắn duỗi chân ngồi vào ghế lái, không khởi động xe ngay mà đặt tay lên vô lăng gõ gõ, suy nghĩ một lúc, lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại, cùng người ở đầu kia nói mấy phút.

Đường Trầm sử dụng quan hệ để Lý Du được thăng chức, một khi bận bịu với công việc, Lý Du sẽ không có thời gian để bị lôi đi bar này nọ nữa. Nguyên chủ vì muốn có được hảo cảm của Lý Du mới cố ý tạo phiền phức để ra mặt anh hùng cứu mỹ nam. Nhưng Đường Trầm không có suy nghĩ này, so ra thì hắn là thật lòng muốn đối xử tốt với Lý Du. Thứ như tình cảm, nếu không xử lý tốt, sẽ để lại phiền phức không nhỏ đâu.

Lý Du có lẽ cũng đoán ra được gì đó, ngay hôm sau đã gọi điện lại, muốn mời mời hắn ăn cơm. Đường Trầm không nghĩ ra được lý do nào để từ chối, thẳng thắn đồng ý luôn.

Đến chỗ hẹn, hắn rất dễ dàng nhận ra Lý Du dù hai chưa từng chính thức gặp mặt lần nào. Tướng mạo người này mặc dù không xuất sắc, nhưng lại có một loại khí chất ấm áp dịu dàng, như cơn mưa phùn mát mẻ ngày hè, chỉ nhìn thôi tâm tình cũng đã thoải mái.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí nói chung khá vui vẻ. Đường Trầm không thể không thừa nhận, đối phương là một người rất được, tính nết ôn hòa chu đáo, rất quan tâm đến cảm thụ của người khác, bất cứ một người bình thường nào cũng dễ dàng sinh ra hảo cảm, càng đừng nói đến nguyên chủ vốn là thành phần phản nghịch khuyết thiếu tình thương.

Ăn cơm xong, hai người đều đứng lên, cũng chính vào lúc này, Đường Trầm mới phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Ban nãy lúc ngồi ăn, Lý Du đang ngồi nên hắn không để ý, bây giờ đứng cạnh nhau… Mẹ ơi hắn còn thấp hơn Lý Du mấy centimet!

Chẳng tránh sao nguyên chủ lại có một cái tủ giày to như thế, mà bên trong đa phần lại toàn là giày có độn. Uổng công hắn còn tưởng nguyên chủ chỉ đơn giản là muốn trông cao hơn, hóa ra là vì còn thấp hơn cả người mình thích… Má nó sao lại vừa muốn khóc vừa buồn cười thế này…

Vì hôm nay đi đua xe, Đường Trầm đi một đôi giày thể thao rất thoải mái, không đi giày tăng chiều cao.

Vừa nghĩ đến vấn đề này, sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

Lý Du phát hiện hắn không ổn, nghiêng đầu quan tâm hỏi: “Làm sao thế? Trong người không thoải mái à?”

Đường Trầm mím môi, tỏ ra bình tĩnh phất tay, “Không có gì, tôi có việc phải đi trước.”

“Được rồi, nhớ chú ý thân thể nhé.”

“… Biết rồi!”

___________

Chú thích:

(1) Gương dùng trong khám chữa răng: được dùng để phản chiếu ánh sáng đến răng, soi rõ những nơi mắt không thấy được, giữ môi, má, lưỡi bệnh nhân xa nơi điều trị. Gương nha khoa có 2 loại: loại gương phẳng và loại gương lõm. Loại lõm có tính phóng đại làm ảnh to hơn.

(2) Thám trâm: Thường dùng để khám, phát hiện lỗ sâu. Có 3 loại : Số 17 có móc nhỏ, để tìm lỗ sâu ở mặt bên; Số 6 : dùng tìm lỗ sâu ở mặt nhai, trong, ngoài; Số 23 : công dụng như số 6 (nếu ngắn), tìm lối vào ống tủy (nếu dài).

Chương 3

Đường Trầm tự dằn lòng, trước mắt vẫn phải đặt nhiệm vụ tiếp xúc thân mật với nam chính lên hàng đầu, miếng độn tăng chiều cao gì đấy mơ cũng đừng mơ! Mặc dù độn thêm chắc sẽ phù hợp với thiết lập của nguyên chủ hơn, nhưng Đường Trầm cực kỳ không muốn, trả lại cho hắn nhân vật phản diện bạo ngược chân dài miên man ra đây! Tại sao ngay cái thế giới đầu tiên đã nhét hắn vào một thằng nhóc chân đã ngắn thì chớ lại còn ngạo kiều!!!

Đường Trầm mặt không cảm xúc duy trì dáng vẻ thanh niên phản nghịch ngầu lòi đi vào một quán bar được bài trí rất khác lạ.

Căn cứ theo tư liệu, Diệp Trình thỉnh thoảng sẽ đi gay bar. Nếu không có gì thay đổi, đêm nay y cũng sẽ đến, vậy nên Đường Trầm quyết định đến đây từ sớm, gọi một ly Grasshopper, chậm rãi uống ly đầu tiên, buồn chán đánh giá những người trong quán bar.

Uống xong, hắn lại gọi một ly nữa, chỉ là lần này đổi thành cocktail Flying Grasshopper, thay kem tươi bằng volka.

Trên mặt bartender lộ vẻ kinh ngạc, ban nãy Đường Trầm gọi loại cocktail nữ tính như Grasshopper anh ta cũng không phản ứng gì, ngược lại lần này không nhịn được mở miệng: “Uống như thế dễ say lắm đấy…”

Hai chữ ‘nhóc con’ còn chưa nói ra, bartender đã vội ngậm miệng. Thanh niên xinh đẹp trước mắt lúc vừa vào cửa bị chặn lại vì nghi là trẻ vị thành niên, kết quả mỹ nhân này mới đen mặt móc chứng minh thư ra.

Đường Trầm chống khuỷu tay lên mặt quầy, ngước mắt nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên một độ cong nhàn nhạt. Dưới ánh đèn, đôi con ngươi sâu thẳm càng trở nên đen nhánh, ánh mắt sáng quắc, khiến cho không ai có thể tránh né.

“Anh nghĩ tôi không uống được?”

Giọng điệu của hắn càn quấy khiêu khích, thậm chí nói xong còn có chút khinh thường hừ lạnh.

Bartender bất đắc dĩ, xem ra không cản được rồi. Anh ta đáp một tiếng, bắt đầu thuần thục pha chế cocktail.

Đường Trầm khẽ tặc lưỡi, trên gương mặt càng hiện rõ sự ương bướng khó thuần, một bên chân tùy ý vắt lên đầu gối bên kia, như có như không rung nhè nhẹ. Hắn híp mắt nhìn khắp một vòng, xem có tìm được thành phần nào mặt mũi dễ nhìn một tí không.

Một lát sau, cocktail được đẩy tới. Vị bạc hà mát lạnh hòa lẫn với vị thơm ngọt nồng nàn của cacao tinh tế mà dịu nhẹ, Đường Trầm cầm lên nhấp một ngụm, khóe môi khẽ cong lên.

Vẻ ngoài của hắn vốn đã xuất chúng, tuổi lại còn trẻ, mơ hồ có thể nhìn thấy vòng eo thon gọn mạnh mẽ dưới lớp áo phông, đôi chân dài thẳng tắp, khuôn mặt luôn mang theo vẻ cao ngạo, chỉ liếc mắt thôi cũng đủ để khơi dậy khao khát chinh phục của kẻ khác. Ở đây đã có không ít người để ý hắn, chỉ là vẫn đang cân nhắc xem nên dùng cách nào để thu phục con mèo Ba Tư kiêu ngạo này.

Cuối cùng, cũng có người không chờ được nữa ra tay.

Một người đàn ông rất có phong phạm tinh anh xã hội đi tới, vẻ mặt vô cùng tự tin. Thật ra anh ta tự tin cũng phải, mặt mũi đẹp vóc người tốt, hơi thở cường công tuôn ra ầm ầm.

Người nọ trưng ra một nụ cười vô cùng cuốn hút, hormone giống đực tản ra nồng nặc, “Lần đầu tiên cậu tới đây à? Chúng ta làm quen một chút đi, tôi họ Lâm.”

Đường Trầm lười biếng liếc anh ta, còn chưa kịp nói gì, trong quán rượu đột nhiên trở nên ồn ào, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía người vừa vào cửa.

Diệp Trình đến.

Lúc y mặc áo blouse trắng cả người đã nồng nặc khí chất cấm dục, bây giờ lại mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên cổ áo thêu hoa văn chìm, hai cúc trên cùng để mở, mái tóc đen cắt ngắn hơi rối, khóe mắt đuôi mày hơi cong lên, từng tế bào trên cơ thể đều toát lên vẻ chín chắn mà phóng khoáng đầy hấp dẫn.

Đường Trầm chỉ liếc mắt nhìn y một cái. Lúc tầm mắt hai người gặp nhau, hắn lập tức rời đường nhìn, cúi đầu nhấp một ngụm rượu trong ly, thờ ơ nói: “Đường.”

Trong thoáng chốc, người đàn ông kia còn chưa kịp phản ứng lại, ngẩn người một lúc mới nói: “Vậy, nếu cậu không phiền, tôi gọi cậu là Tiểu Đường được không?” (đm tiểu đường \=)))))))

Đường Trầm thẳng thừng cự tuyệt : “Tôi phiền.”

Nụ cười trên mặt người nọ cứng đờ. Mặc dù bắt chuyện làm quen đúng là lúc nào cũng khó khăn, nhưng anh ta cũng chưa bao giờ gặp phải thành phần sổ toẹt chẳng chừa mặt mũi cho ai thế này. Người nọ đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ chỉ vì một câu như vậy, anh ta chọn một đề tài khá thoải mái mà không quá riêng tư để trò chuyện cùng hắn, dự định sau khi đối phương bình tĩnh lại sẽ bắt đầu tấn công.

Đường Trầm cũng không phải hoàn toàn cho đối phương ăn bơ, thỉnh thoảng cũng ừ à vài câu cho anh ta đỡ độc thoại. Rượu uống nửa ly cũng bắt đầu ngấy, mục đích ngày hôm nay cũng coi như tạm đạt, hắn quyết định đứng dậy, phất tay với người đàn ông kia, “Tôi phải đi đây, tạm biệt.”

Người nọ sững sờ, không ngờ hắn lại đột nhiên nói đi là đi, theo bản năng muốn cản lại, nhưng lại cảm thấy làm vậy có hơi mất phong độ, anh ta quyết định xé một mẩu giấy, viết số điện thoại của mình đưa cho Đường Trầm.

Đường Trầm cau mày mất kiên nhẫn, vẻ mặt nghi hoặc, “Tôi đến để uống rượu, lấy số điện thoại của anh làm gì?”

Người nọ dường như không ngờ câu trả lời của hắn lại là thế này, ngẩn ra, hỏi: “… Cậu biết đây là đâu không?”

“Quán bar chứ đâu.” Đường Trầm tức giận trừng mắt.

Người đàn ông kia cuối cùng cũng hiểu vấn đề là gì rồi. Nếu đã không phải người trong giới, đương nhiên không thể tùy tiện kéo người ta vào. Anh ta cười cười dặn dò, “Đương nhiên đây là quán bar, nhưng sau này tốt nhất cậu đừng nên tới đây thì hơn.”

Đường Trầm khó chịu nhíu mày: “Tôi thích đến thì đến, anh là cái thá gì mà không cho tôi đến?!”

“Tin tôi đi, chỗ này không thích hợp với cậu đâu. Nếu muốn uống rượu, vẫn còn rất nhiều quán bar khác, không nhất định phải là chỗ này mà, đúng không?” Sau khi biết Đường Trầm không hiểu quy tắc ở đây, ánh mắt của người đàn ông kia với hắn cũng thay đổi, giống như đang nhìn một đứa nhỏ không biết phải trái. Mà trớ trêu ở chỗ, ánh mắt thế này lại càng dễ chọc hắn xù lông hơn.

Đường Trầm nhìn anh ta vài lần, tỏ vẻ cũng có phần tin những gì đối phương nói, đồng thời vẫn phải tiếp tục diễn vẻ nóng nảy mất bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng, hất tay người nọ ra, rời khỏi quán bar.

Người đàn ông kia bất đắc dĩ cười, quay lại bàn có mấy người quen của mình đang ngồi: “Là một nhóc con đi nhầm chỗ thôi, không phải người trong giới.”

Những người khác chán nản thở dài: “Tiếc thật.”

Diệp Trình ngồi cách bàn bọn họ không xa, những lời bọn họ nói với nhau y đều nghe rõ ràng, khóe miệng khẽ cong lên, cúi đầu nhấp một ngụm rượu. Y ngồi không bao lâu cũng đứng dậy rời đi. Mấy người xung quanh đều cảm thấy bất ngờ, không ngờ hôm nay Diệp Trình lại đi sớm như thế.

Đường Trầm thực ra vẫn chưa đi xa, không phải hắn có kế hoạch gì khác, chẳng qua là có người cố tình chặn đường không cho hắn đi.

Tổng cộng có tất cả ba tên đột nhiên nhảy ra từ ven đường, nhìn từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài một lượt, nếu phải dùng từ gì đó để miêu tả thì — vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì.

Tên đứng giữa gật đầu xác nhận với đồng bọn: “Đúng là nó.”

Cả đám dồn lại vây lấy Đường Trầm, kéo hắn vào trong con hẻm nhỏ, khống chế không cho động đậy. Đường Trầm yên lặng quan sát tình hình, muốn xem đối phương có mục đích gì.

Một tên trong số đó lấy ra một chiếc máy ảnh, bắt đầu chỉ đạo: “Đè nó vào tường, nghiêng sang bên này một tí, chỉ cần mặt nó lọt vào ống kính là được rồi, như thế mới lấy được tiền.”

Tên đang giữ Đường Trầm vặn cánh tay hắn một phát, xoay người hắn lại đứng dựa lưng vào tường.

Đường Trầm lập tức nhập diễn: “Các người là ai?! Các người định làm gì?!”

Tên đang cầm máy ảnh cười lạnh, chẳng buồn nhìn hắn, chỉ nói với tên đồng bọn: “Mẹ mày nhanh nhẹn lên tí đi! Đứng đây để chờ người khác phát hiện ra à? Dí gần mặt vào, diễn thân mật vào, vòng tay nó qua cổ mày đi.”

“Đại ca…” Tên đang đè trên người Đường Trầm khổ không chịu được, “Em có phải gay đâu, áp sát vào buồn nôn chết đi được.”

“Không làm nữa thì biến mẹ đi! Muốn tao đạp cho não mày thông ra không?!”

Tên đè hắn vẫn lúng túng mãi, cuối cùng gã rút dao ra dí vào eo Đường Trầm eo, hung tàn: “Nghe thấy không? Đặt tay lên nếu không đừng trách tao cho mày thấy máu.”

Đường Trầm cau mày, trên gương mặt tràn đầy ẩn nhẫn tức giận, bị ép ngước đầu lên, tàn bạo trừng mắt nhìn đối phương. Bên ngoài hắn rất nhập tâm diễn phân đoạn kinh điển vì bảo toàn mạng nhỏ mà không thể không nghe theo, trong lòng đã đưa ra suy đoán bước đầu. Quan hệ giữa nguyên chủ và đứa em trai cùng cha khác mẹ rất căng thẳng, cái trò hề này chắc cũng là đối phương nghĩ ra để bôi nhọ danh tiếng của nguyên chủ. Đưa ảnh hắn cùng một người đàn ông thân mật ôm nhau cho Đường Chấn Lâm xem tuyệt đối là một đòn trí mạng, không biết chừng cha già xem xong có khi còn đòi viết giấy từ con đá hắn ra đường luôn. Vì danh tiếng Đường gia, ông ta vốn cũng chẳng ngại đoạn tuyệt bất cứ quan hệ gì.

Suy nghĩ cẩn thận xong, hắn cụp mắt, đáy mắt chợt lóe lên vẻ âm trầm, giơ tay ôm cổ tên kia. Trong đầu Đường Trầm đã vạch ra các bước rõ ràng, hắn sẽ giả vờ nghe lời đặt tay lên cổ tên lưu manh kia, sau đó đột ngột kéo mạnh một phát quăng cả đầu đối phương vào tường. Sau đó tranh thủ lúc tên kia vẫn còn đang sao bay đầu đầu, hắn sẽ nhanh chóng làm một cú lên gối, dứt khoát phế luôn tên kia rồi tranh thủ lúc hai tên còn lại mất tập trung, sức mạnh hồng hoang bùng nổ lao ra khỏi hẻm. Mặc dù cơ thể này tong teo quá, nhưng thâm niên làm nhân vật phản diện đã bao nhiêu năm, chút chuyện cỏn con này hắn vẫn xử lý ngon.

Tên kia đem môi mình dí sát vào mặt hắn, thông qua góc nghiêng tạo thành hiệu quả rất gây hiểu lầm, đèn flash máy ảnh lóe lên. Cánh tay Đường Trầm khẽ nhúc nhích, chuẩn bị thực hiện kế hoạch…

Đột nhiên, âm thanh khớp xương tiếp xúc thân mật với cơ thể hòa cùng với mấy tiếng kêu la oai oái vang lên, cuối cùng là tiếng thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất. Tên đang đè Đường Trầm cũng bị nhấc ra, ăn một đạp xong thì bị quăng vào góc tường.

Đường Trầm sững sờ, xoay mặt nhìn sang, thế mà lại thấy ngay đối tượng thả bả Diệp Trình.

Đối phương vừa xử lý xong ba người, hơi thở có chút hỗn loạn, trên trán đầy mồ hôi, nhưng vẫn rất ôn hòa hỏi: “Cậu có sao không?”

Đường Trầm đờ người ra một lúc mới giật mình quay mặt sang, lúng túng nói hai tiếng, “… Không sao.”

Nói xong, hắn đi tới khom lưng nhặt chiếc máy ảnh kia lên, rút thẻ nhớ bên trong ra bẻ làm đôi rồi ném máy ảnh xuống đất, nghiến răng đạp mấy cái, đến lúc nó nát bét không ra hình thù gì nữa mới thôi.

Vừa đập đồ lại vừa chửi người, hình ảnh này rõ ràng là thô thiển đến không thể thô thiển hơn. Nhưng Diệp Trình lại nhìn đến không rời mắt được, cảm thấy hình ảnh người trước mắt tràn đầy sức sống —— quần áo vì vừa giãy dụa mà hơi nhếch nhác, cổ áo lệch đi để lộ ra xương quai xanh bên dưới cần cổ thon dài, da thịt chỗ nào cũng trắng nõn, trên cánh tay thậm chí còn hằn rõ vết hồng do bị giữ chặt.

Đặc biệt là đúng lúc này, biết là người ta cứu mình nhưng tính cách lại ương bướng không muốn thừa nhận, không thể thẳng thắn biểu đạt sự biết ơn mà chỉ có thể thấp thỏm liếm liếm đôi môi khô khốc, thần sắc quật cường, không được tự nhiên hừ một tiếng, lầm bầm nói: “Anh… Cảm ơn.”

Nói xong được một câu này, nhìn hắn như vừa được đại xá, vội vàng quay người chạy như ma đuổi.

Vẻ tươi cười ôn hòa bất biến trên mặt Diệp Trình thoáng chốc thay đổi, y nhìn chằm chằm theo bóng lưng thẳng tắp cứng ngắc của thanh niên kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt, ánh mắt âm u thâm trầm sâu không thấy đáy. Nhớ lại ban nãy nhìn thấy Đường Trầm trong quán bar, người đối diện nói gì đó khiến hắn không vui, hắn chẳng giấu diếm mà để lộ bản tính quyết đoán nôn nóng khó kiểm soát, khiến người ta không khỏi tưởng tượng —— nếu con người ương ngạnh gai góc này chịu ngoan ngoãn nằm dưới thân mình, từ từ để lộ ra một mặt tính cách khác, sẽ còn cám dỗ đến mức độ nào.

Ý cười nơi khóe miệng Diệp Trình ngày càng sâu, sau đó rất nhanh lại trở về vẻ ôn hòa nhã nhặn thường ngày.