Review truyện thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Review truyện thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Góc Review • Thời niên thiếu không thể quay lại ấy • Đồng Hoa – Năm tháng như dòng nước chảy <Review chi tiết + Phân tích>

Spoiler rất kỹ, nhắc đến khá nhiều chi tiết trong truyện nên mọi người hãy cân nhắc trước khi đọc nhé!

Click vào đây để xem các truyện đã được review

Tuổi thanh xuân là quãng thời gian đẹp đẽ nhất của mỗi người.

Là sự bồng bột, ngây ngô, khờ dại, là niềm vui và nỗi buồn chất chứa trong từng câu chuyện, tất cả tạo nên những hồi ức thật đẹp, khắc thật sâu trong tim. Tuổi thanh xuân sẽ đi theo chúng ta đến tận cuối cuộc đời, sau này khi nhớ lại liền thấy khắc khoải không nguôi.

Review truyện thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Thanh xuân ở nơi nào? Từng ánh mắt của thiếu niên, đen trắng rõ ràng, giống như một bức màn. Dũng cảm, xúc động, yếu đuối, tò mò, khát vọng, hoang mang, thương tâm, thất vọng, suy tư…

Chỉ đến khi nó dần dần rời xa, chúng ta mới có thể thấy rõ nó. Thấy rõ tất cả có lẽ sẽ tuyệt vời, có lẽ thấy được câu chuyện sau lưng con người ta có nhân quả rõ ràng, nhưng, sau khi tất cả hình ảnh đã đóng thành một cuộn phim, thì cho dù chúng ta mỉm cười, hay rơi lệ, cũng chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn về thời gian đầu đó, yên tĩnh nhìn trên màn ảnh kia đang dần dần hiện lên những hình ảnh và cũng dần dần biến mất.

Đó là thanh xuân, chỉ sau khi rời đi, chúng ta mới có thể thấy rõ ràng.

“Thời niên thiếu không thể quay trở lại ấy” là một tác phẩm như thế. Câu chuyện kể về bao hồi ức thưở còn trẻ dại của La Kì Kì, đan xen những mẩu truyện vụn vặt của đời sống học sinh, sinh viên để rồi người đọc có thể tìm thấy hình ảnh của bản thân trong những năm tháng vội vã ấy. Song thời niên thiếu của La Kì Kì đẹp đẽ không chỉ vì có bao kỷ niệm đáng nhớ mà còn vì cuộc gặp gỡ định mệnh với Tiểu Ba, với Trương Tuấn.

La Kì Kì từ nhỏ đã sống thiếu tình thương cha mẹ. Em từ một cô công chúa lanh lợi, đáng yêu bỗng trở nên lì lợm, ít nói. Mình còn nhớ rõ chi tiết Kì Kì chứng kiến cảnh gia đình mình quây quần ấm áp, tận mắt trông thấy cha mẹ dành hết tình yêu thương cho đứa em gái của mình. Phải đau lòng đến mức nào, tự trách và mặc cảm ra sao mà đứa bé gái còn non nớt đó lại trốn tránh, yếu ớt lùi ra sau như vậy? Em hẳn đã cảm thấy tủi thân, hẳn đã rất oán trách cha mẹ không thấu hiểu, quan tâm em nhiều hơn.

Tất nhiên không thể trách Kì Kì hay cha mẹ em được. Em vốn dĩ sống cùng với ông ngoại, ngày ngày được yêu thương, chiều chuộng hết mực, nay buộc phải chuyển đến sống cùng cha mẹ, trong nhà lại xuất hiện một đứa em dành hết sự quan tâm, chú ý của mọi người tất nhiên sẽ nảy sinh cảm giác ghen tỵ. Trẻ con mà, thấy mình bị hẳt hủi chắc chắn sẽ tủi thân, buồn bã và sẽ dần xa lánh mọi người xung quanh. Cha mẹ em vốn đã yêu thương Viện Viện – cô bé con đáng yêu, luôn ra vẻ yếu đuối, cần được che chở, bảo vệ, đương nhiên sẽ e dè, không quan tâm đúng mực với Kì Kì – một đứa trẻ lầm lì, ít nói, lại dễ nổi loạn, cực đoan. Chính sự thiếu hụt tình yêu thương gia đình ấy đã ảnh hưởng không nhỏ tới tính cách và cuộc đời của La Kì Kì.

May thay, mặc dù sự yếu đuối ấy đã theo em nhiều năm về sau, nhờ có sự “giúp đỡ” của các thầy cô, bạn bè hay sự xuất hiện của những Trần Kính, Trần Tùng Thanh, Quan Hà, Thẩm Viễn Triết, Dương Quân, Lâm Y Nhiên hay Tiểu Ba, Trương Tuấn,…Kì Kì dần trở nên mạnh mẽ, tự tin hơn bao giờ hết. Nếu lúc trước em chỉ dám cúi đầu chịu khuất phục, luôn ở thế bị động thì bây giờ em đã dám dũng cảm, hiên ngang phát biểu trước toàn trường, tham gia các thi biện luận có tiếng hay xa hơn nữa là sẵn sàng đấu tranh tất cả vì mục đích của bản thân. Em tựa như một bông hoa sen bừng nở giữa bùn lầy tăm tối, cảnh vật bên ngoài không những không thể che lấp mà còn tô đậm thêm vẻ đẹp kiên cường, bất khuất ấy. Em toả sáng rạng rỡ, không ngừng vươn lên mạnh mẽ, khiến người khác phải e dè, kính nể.

La Kì Kì còn là một cô bé rất khôn ngoan, tinh tế, biết suy nghĩ. Cách em xử lí tình huống, sự tinh ranh, kiên cường hay ẩn nhẫn của em thật sự khiến mình cảm thấy nể phục, đồng thời cũng vô cùng khiếp sợ. Ở tuổi của em, cái tuổi đáng lẽ phải vô lo vô tư ấy, La Kì Kì lại trưởng thành hơn người khác rất nhiều. Nhìn bên ngoài La Kì Kì là một cô gái mạnh mẽ, ngang ngược, kiên cường nhưng bên trong lại ẩn nhẫn, mâu thuẫn, tự ti đến tiêu cực.

Có thể nói tính cách của La Kì Kì chủ yếu bị ảnh hưởng từ Tiểu Ba và tuổi thanh xuân của em đẹp đẽ cũng là vì có Hứa Tiểu Ba. Nói ra thì có vẻ hơi thiên vị quá nhưng mình thật sự thật sự rất thích Tiểu Ba. Chắc hẳn là do mình tự cảm thấy bản thân rất giống anh nên nảy sinh lòng đồng cảm với nhân vật và có lẽ La Kì Kì cũng vậy.

Tiểu Ba rất thông minh, có đầu óc, hơn nữa cũng là quyết tâm học hành tử tế, tuy bề ngoài có vẻ ăn chơi lêu lổng nhưng lại rất biết giữ mình, không học thói xấu của người khác. Ngoài ra, anh còn là túyp người tinh tế, nhạy cảm điển hình. Một phần cũng là vì Tiểu Ba lớn hơn La Kì Kì nhiều, anh trải đời và hiểu chuyện, có tinh thần trách nhiệm cao, khiến người khác có cảm giác an toàn, muốn dựa dẫm vào anh.

Theo quan điểm của mình, Tiểu Ba có yêu La Kì Kì. Tình yêu ấy xuất phát từ tình cảm anh em bạn bè có chung lí tưởng, nhân sinh quan cho đến khát vọng có thể bảo hộ, che chở cho em. Tình yêu của Tiểu Ba rất đặc biệt, yêu đến mức trở nên bao dung, vị tha, yêu đến tự ti, e ngại, sợ mình làm Kì Kì hư hỏng mà chọn cách rời bỏ em.

Song cũng giống như La Kì Kì, nội tâm của Tiểu Ba thật sự rất phức tạp. Đọc thật kĩ ngoại truyện mình mới biết Tiểu Ba có tâm sự rằng anh muốn bảo vệ Kì Kì còn vì chính bản thân mình nữa. Có lẽ, đối với anh, La Kì Kì chính là niềm tin, là niềm hy vọng. Khi nhìn thấy Kì Kì, Tiểu Ba sẽ cảm thấy mình vẫn còn chút tia hy vọng, dù là mỏng manh yếu ớt thì vẫn sẽ có động lực để tiếp tục tiến bước. Nhưng hạnh phúc nào có dễ dàng?

Giây phút Tiểu Ba dẫn Kì Kì đi xăm mình thật sự rất đau xót. Kì Kì từng nói khi nhìn thấy Tiểu Ba không có hình xăm như Ô Tặc, anh Lý, em liền cảm thấy rất yên tâm. Bởi đó chính là minh chứng rõ ràng nhất rằng Tiểu Ba không giống bọn họ mà giống Kì Kì, hai người vĩnh viễn ở chung một nhà, vĩnh viễn có một chút khác biệt với những người khác. Ấy vậy mà Tiểu Ba lại chọn cách thức đau lòng kia, vẽ lên cơ thể mình một hình xăm chẳng thể xoá bỏ chỉ để cảnh tỉnh bản thân rằng anh đã không còn là người một nhà với Kì Kì, rằng số phận của mình từ nay về sau chẳng thể thay đổi nữa. Chính vì vậy, mình thấy rất thương Tiểu Ba, anh đã nỗ lực phấn đấu học tập như thế, đã cố gắng vượt qua mọi rào cản, thử thách tưởng như không thể vậy mà may mắn lại không tìm đến bên anh. Tiểu Ba thật sự xứng đáng nhiều hơn thế. Kể cả khi Kì Kì chỉ thích anh với tư cách anh trau thì mình vẫn mong Tiểu Ba sớm tìm được hạnh phúc của mình.

Lần đầu đọc truyện, lúc nam phụ bỏ đi, mình đã rất giận tác giả, vô cùng điên tiết and ức chế =)) Mình thậm chí còn nổi giận với Kì Kì và trách em tại sao lại không yêu Tiểu Ba, tại sao ban đầu chỉ chú ý đến Trương Tuấn. Bởi lẽ trong mắt mình Tiểu Ba thật sự quá hoàn hảo, quá vô thực. Nhưng mà sau này, khi đã trưởng thành thêm một chút, đọc cuốn này cũng nhiều lần lắm rồi, mình mới thấu hiểu được tâm ý của tác giả, thậm chí còn cảm thấy đồng cảm và thích Trương Tuấn nhiều hơn trước. Kì Kì không yêu Tiểu Ba vì em là em, em đương nhiên có lựa chọn phù hợp cho riêng mình và em đã chọn yêu Trương Tuấn. Chúng ta căn bản không thể phán xét tình yêu của em là đúng hay là sai, là nên hay không nên. Có lẽ Tiểu Ba thật sự đã vượt qua giới hạn tình anh em, có lẽ anh đã yêu Kì Kì thật nhưng nếu Kì Kì không có kiểu tình cảm ấy với Tiểu Ba thì cũng chẳng thể trách cô ấy được. Tình yêu tuổi học trò vốn dĩ rất đơn giản, ngây ngô, chỉ biết chọn theo con tim chứ nào biết phân tích phải trái đúng sai?

Tiếp theo là Trương Tuấn – nhân vật chính của câu chuyện là một hình tượng kinh điển của mối tình đầu. Cậu vừa đẹp trai, vừa cool ngầu, cũng rất đáng yêu. Trương Tuấn còn là một người con trai kiêu ngạo và có lòng tự tôn cao. Cậu rất chung thủy, đa tình nhưng cũng dễ ghen tuông, thích kiểm soát, nội tâm phức tạp, đầy mâu thuẫn. Khác với Tiểu Ba, Trương Tuấn không tinh tế, cũng không thấu hiểu La Kì Kì như anh nên những cuộc cãi vã và hiểu lầm cứ liên tiếp xảy ra. Cậu vô tình làm tổn thương người con gái cậu yêu, lại cứ ngỡ là tự mình đa tình. Trương Tuấn ngây ngô, trẻ con cũng giống như bao thiếu niên khác, bỡ ngỡ trong tình yêu để rồi lại chìm trong đau khổ dằn vặt.

Review truyện thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Khi còn trẻ, chúng ta thường không biết quý trọng thời gian và cuộc sống, hành động có thể tùy hứng và không kiêng nể điều gì, cũng không e ngại hậu quả, vì vậy, khi còn trẻ, chúng ta thường chỉ cần có một chút lý trí, có một chút kềm chế là có thể tránh sai lầm.

Thế nhưng, đến khi chúng ta hiểu được nguyên tắc này, thì chúng ta thường đã phạm phải sai lầm mất rồi, khi còn chưa phạm sai lầm thì dù là ai tận tình khuyên bảo đạo lý, chúng ta cũng không nghe.

Mặc dù mình đã đem lòng yêu anh Tiểu Ba gần như là ngay từ cái nhìn đầu tiên thì chuyện tình của Trương Tuấn và La Kì Kì vẫn khiến mình rất buồn. Lúc ấy, cả hai còn quá trẻ, chưa trưởng thành và chưa biết suy nghĩ. Họ đều quá bỡ ngỡ, sợ hãi trước tình yêu và họ cũng quá lí trí, lúc nào cũng để ý đến danh dự và lòng tự tôn của bản thân. Giống như những chuyện tình bi kịch khác, sai lầm của cả hai là đã không nói ra những suy nghĩ thật tâm nhất của mình. Nhất là Kì Kì, em ấy phòng thủ quá tốt, luôn mang theo mình sự phòng bị kĩ càng. Ngay cả với người em yêu thương nhất, Kì Kì cũng không bộc bạch gì cả. Có lẽ là do lí trí mách bảo mình phải yêu lấy bản thân, sợ tình yêu của Trương Tuấn chỉ là phút chốc nhất thời hay vì quá tiêu cực mà em sợ rằng mình sẽ bị tổn thương lần nữa nên mới dè dặt, cẩn trọng đến vậy.

Nhưng Kì Kì không biết thực ra không chỉ em cảm thấy như thế. Trương Tuấn đã bao lần bị Kì Kì phất lờ, coi như không khí, đương nhiên cũng sẽ lo sợ, cũng sẽ e dè, cẩn trọng với em. Trương Tuấn hết sợ Kì Kì không thật sự thích anh lại sợ Kì Kì sẽ ngày một trưởng thành, ngày một toả sáng hơn và người như anh sẽ không thể đem lại hạnh phúc cho em. Chỉ đến khi năm tháng trôi mau, những hình ảnh đẹp đẽ của hai người đã trở thành hồi ức tuổi thanh xuân nhạt màu thì họ mới vỡ lẽ ra, mới nhìn thấu tâm tư của nhau lúc bấy giờ. Nhưng biết làm sao khi mọi chuyện đã quá trễ?

Mình thích Trần Kính. Chỉ đơn giản là thấy thích cậu ấy. Thích ở đây không xuất phát từ tình cảm nam nữ mà chỉ đơn thuần là sự biết ơn, kính trọng tới vị thần đồng tài giỏi nhưng lại không chút cao ngạo. Mình thích cậu còn vì sự quan tâm đặc biệt mà cậu dành cho Kì Kì. Cậu vốn dĩ chẳng quan tâm thế sự bên ngoài, phận ai người ấy lo nhưng lại sẵn sàng giúp đỡ Kì Kì: cùng nhau thi đọc thơ, giảng giải bài tập cho em hay truyền cảm hứng, chỉ dẫn cho em mỗi khi em gặp khó khăn trên đường đời. Tất nhiên, mình cũng không rõ rốt cuộc trong lòng Trần Kính, La Kì Kì đứng ở vị trí nào. Nhưng chỉ cần mỗi lần nhìn thấy Kì Kì cậu đều mỉm cười, đặt niềm tin và hy vọng lên em thì mình lại càng thích nhân vật này hơn. Tuy rằng so với hai nhân vật nam chính đất diễn của cậu không nhiều nhưng đối với mình thì Trần Kính là vì sao toả sáng nhất, tuy chỉ lướt qua trong chốc lát nhưng đẹp đẽ vô cùng, khiến người ta phải luyến tiếc, phải cảm thán.

Mình cũng rất thích Thẩm Viễn Triết. Tuy đất diễn của nhân vật này cũng không nhiều nhặn gì và còn chẳng phải nhân vật có tầm ảnh hưởng quá lớn lao đến Kì Kì nhưng mình lại thấy tiếc cho cậu ấy. Sở dĩ mình là người ham hư vinh, ngay từ giây phút đầu tiên khi trông thấy cậu ấy dỗ dành Kì Kì khóc thì mình đã đổ luôn rồi =)). Sau này lại cảm nhận được tấm chân tình cậu dành cho Kì Kì, dẫu là không nói ra, dẫu cậu là một người toan tính, thực dụng và có thể nói là nguyên nhân gián tiếp ảnh hưởng đến chuyện tình của Trương Tuấn và Kì Kì thì mình vẫn không lỡ làm cậu ấy đau lòng. Đáng tiếc, người La Kì Kì thích vĩnh viễn không phải cậu, cho nên cậu thanh niên toả sáng như ánh dương ngày hạ ấy cuối cùng cũng chỉ là một dấu chấm rất nhỏ trong cuộc đời của em.

Review truyện thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Vất vả trả giá không tính là gì
Chờ đợi mòn mỏi cũng không tính là gì
Chỉ cần mọi chuyện qua đi
Tất cả lại có thể như ý muốn của chúng ta.
Có điều
Cuộc sống vốn là một vở hài kịch
Cái giá chúng ta phải trả và những điều chúng ta nhận được thật sự không cân xứng.

Hiểu Phỉ, cô bạn thân từ tấm bé của La Kì Kì là một nhân vật mang trong mình đầy bi kịch. Đọc câu chuyện của em, mới thấy thế gian này thật tàn nhẫn làm sao. Em xinh xắn, giỏi giang nhưng tuổi thơ của em lại vô cùng bất hạnh. Tuổi thanh xuân của Hiểu Phỉ giờ đây cũng chỉ gói gọn trong những ký ức tồi tệ với bao kẻ khốn nạn đã hủy hoại cuộc đời em và những lời đồn ra tán vào độc địa. Mình thường tự hỏi không biết liệu em có tiếc không, có hối hận không vì đã bất chấp tất cả tất cả để rồi để lại hậu quả tai hại đến thế? Nhưng chuyện đã rồi, nạn nhân và những tên khốn kia cũng phải trả cái giá đắt, mình chỉ biết tiếc thương cho em mà thôi. Cuối cùng thì em đã chọn cách bỏ nhà ra đi, phó mặc gia đình cùng đứa bạn thân thiết nhất, đặt hết những ký ức kinh hoàng cùng đau đớn tổn thương đó lại phía sau để giải thoát bản thân. Nhưng dù tháng năm có dần trôi, dù có thể em đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn với một khởi đầu mới đang chờ đón phía trước thì sâu thẳm trong trái tim em sẽ còn mãi một nỗi đau không dứt, chẳng cách nào khôn nguôi.

Mình không thích Quan Hà nhưng lại rất buồn cho cô ấy. Theo thói quen thì khi đọc truyện, mình thường nhập tâm vào nhân vật chính nên ngay từ khi Quan Hà xuất hiện mình đã không có thiện cảm với em. Sự hoàn mỹ, nổi tiếng, vẻ xinh đẹp tao nhã và tài trí hơn người, tất cả đều khiến mình ghen tị. Có cảm giác Quan Hà căn bản là người ở thế giới khác, một nơi xa xôi mà chúng ta chẳng thể nào với tới. Kì Kì lúc nhỏ còn khá mặc cảm, sợ một ngày nào đó, Trương Tuấn sẽ ghét bỏ mình mà bên cạnh Trương Tuấn lại có một Quan Hà em ngưỡng mộ đến ghen tị, hiển nhiên sẽ cảm thấy mình yếu đuối, kém cỏi và chắc chắn sẽ ghen tuông.

Song Kì Kì một lần nữa lại không biết thực ra Quan Hà cũng rất giống em, cũng biết tự ti và nhạy cảm. Nếu Kì Kì từ cô bé nhút nhát đến trở nên lãnh đạm với đời, làm ngơ tất cả thì Quan Hà lại tham vọng hơn nhiều. Sự tự ti trong em quá lớn để rồi em tự ép bản thân phải hoàn mĩ nhất có thể. Mọi thứ em làm đều toả ra khí chất thanh cao tao nhã, khiến người ta khâm phục, mến yêu. Nhưng càng đọc về Quan Hà, mình lại càng thấy thương em nhiều hơn cả bởi thực ra sống như vậy chắc hẳn sẽ rất mệt mỏi. Có lẽ em cũng đã từng phải chống trọi với những khó khăn của Kì Kì, cũng phải có một nghị lực phi thường mới có thể được như ngày hôm nay. Nhưng trong cuộc đời em không có anh Lý, không có Ô Tặc càng không có Tiểu Ba. Chính vì chỉ có một mình nên luôn phải ép mình trở nên mạnh mẽ, hoàn hảo hơn nữa. Và phải chăng đó cũng chính là lý do tại sao em lại ghen tỵ với Kì Kì, một người may mắn hơn em. Về sau, Quan Hà dần trở nên quá đỗi tiêu cực, sai càng thêm sai. Có lẽ là vì không có ai chỉ cho em cách đi, nên càng tiến lại càng lùi, lạc vào mê cung không lối thoát, lầm đường lạc lối.

Mình thấy có nhiều bạn cho rằng cái kết chưa thật sự thuyết phục, hoặc chưa làm thoả mãn được bạn đọc. Nhưng theo mình, kết như vậy là hay và hợp lý nhất. Bởi lẽ đây là kết thúc mở, tác giả đã tạo cơ hội để bạn đọc có thể thoả sức tưởng tượng ra những cái kết khác nhau dựa trên lý tưởng, nhân sinh quan khác nhau. Theo mình, cả Trương Tuấn lẫn Tiểu Ba đều không thể quay lại bên Kì Kì. Tiểu Ba vốn dĩ đối với Kì Kì chỉ là người anh trai thân thiết, không hơn không kém còn Trương Tuấn thì quá trẻ con, dẫu Trương Tuấn có thể đã trưởng thành hơn trước thì tính cách của Kì Kì và Trương Tuấn căn bản không hợp nhau và khoảng cách giữa hai người là 10 năm đằng đẵng. Đối với mình, có khi Trần Kính lại hợp với em nhất. Mặc dù có khả năng Thẩm Viễn Triết vẫn thích em nhưng Trần Kính không chỉ luôn quan tâm, tận lực giúp đỡ La Kì Kì mỗi khi em cần mà còn rất thấu hiểu con người Kì Kì, có thể đem lại hạnh phúc cho em và giúp em phát huy hết khả năng của mình. Nhưng dĩ nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của mình, chẳng ai bao gồm cả mình, bạn đọc hay thậm chí tác giả có thể biết được kết cục thật sự như thế nào, chỉ Kì Kì mới có thể chọn lựa cuộc đời của mình.

“Thời niên thiếu không thể quay trở lại ấy” là một trong những tác phẩm mình ưng ý nhất của Đồng Hoa hay thậm chí là trong hầu hết những truyện ngôn tình thanh xuân vườn trường nhan nhản hiện nay ở Trung Quốc. Một lần nữa, Đồng Hoa đã khiến mình tâm phục khẩu phục với cốt truyện quá hay, quá chân thực cùng giọng văn man mác buồn đặc trưng của cô. Giống như những tác phẩm trước của Đồng Hoa, “Thời niên thiếu” mang trong mình khá nhiều nhân vật nhưng không loãng, mỗi người đều có một câu chuyện của riêng mình giúp độc giả có thể dễ dàng đồng cảm với nhân vật hơn. Một điểm mình cực thích ở truyện của Đồng Hoa là nội tâm nhân vật được phác hoạ vô cùng phong phú và trong truyện có rất nhiều chi tiết nhỏ phải tinh ý mới nhận ra. Điều duy nhất mình thấy không hợp lí là độ tuổi của nhân vật hình như còn quá trẻ. Mình không biết nhiều về nền văn hoá Trung Quốc cho lắm nhưng hai nhân chính thích nhau từ lớp 2, lớp 3 gì đó thì phải và theo mình là tầm tuổi ấy chưa thể có những suy nghĩ có chiều sâu hay là đã biết mang vũ khí như bạn Trương Tuấn được =)) Tất nhiên đây chỉ là một phần rất nhỏ của tác phẩm mà mình còn hơi lấn cần chứ đối với mình thì truyện gần như perfect rồi =))

Thời niên thiếu ấy đã kết thúc, tuy đẹp đẽ nhưng cũng bi thương đến cùng cực. Bởi vì tất thảy chỉ còn là những hồi ức trong quá khứ, vốn dĩ đã kết thúc từ lâu và chẳng thể quay trở lại nên mới tiếc nuối, đau lòng, bứt dứt không nguôi…

Sau đây là một số quote rất hay của truyện mà mình tìm được. Cảm ơn vì đã đọc và đừng quên nhấn nút like, comment và share để ủng hộ mình nhé. Liebe ❤

Review truyện thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Tôi có thể đóng cuốn nhật kí lại
Nhưng không thể đóng cửa trái tim mình
Tôi có thể đóng cửa trái tim mình
Nhưng thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn
Tôi có thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn
Nhưng lại không đóng được ánh mắt luôn dõi theo cậu.
Nhiều năm sau
Tôi có thể
Thanh thản như mây gió
Mỉm cười và bắt tay cậu nhẹ nhàng nói lời từ biệt
Nhưng từ còn chưa ra khỏi miệng
Cậu vĩnh viễn sẽ không biết
Nó bị khóa sâu dưới đáy của con sông thời gian.

Review truyện thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Vết thương đau đớn nhất thế gian chính là vết thương không đổ máu, không có thuốc hay, cũng không thể chữa khỏi, cho dù bình phục, cũng như ánh trăng trên mặt nước, nhìn thì thật tròn vẹn, yên bình, nhưng mỗi khi gió thổi qua, nó sẽ dễ dàng lộ ra vết rách, âm thầm đau đớn.

Review truyện thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Thế giới bên ngoài rất lớn, phải cố gắng bay ra nhìn một lần mới không uổng công cả đời, vì vậy không thể làm đôi cánh của mình bị thương quá sớm.

Review truyện thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Chẳng lẽ thanh xuân tất yếu phải trải qua ngu muội đau khổ, mới có thể đạt được sự khôn ngoan trưởng thành?

Review truyện thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Trái đất sẽ không ngừng chuyển động vì bất kỳ ai, đây là một câu nói trung thực nhất, cũng là một câu nói tàn nhẫn nhất.

Review truyện thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Con người không chỉ sống vì mình, mà còn sống vì người mình yêu quý nữa.

Review truyện thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Thời niên thiếu, vì chưa từng bị tổn thương, nên không biết thế nào là nhân từ, vì chưa từng sợ hãi, nên không biết thế nào là thoái nhượng, chúng ta luôn tùy hứng, không quan tâm hay thương hại người khác.

Cho đến một ngày, chúng ta bị tổn thương, hiểu rằng phải trải qua đau đớn và sợ hãi, mới có thể hiểu rõ nhân từ và thoái nhượng.

Nhưng khi ấy, tuổi xuân vô tư không biết kềm chế cũng dần dần bay mất, cách chúng ta ngày một xa hơn.

Chúng ta trưởng thành, nhưng trong lồng ngực là một trái tim, đã bị tổn thương.

Review truyện thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Nếu bạn đang sống trong những năm tháng thanh xuân, thì hãy đối xử nhẹ nhàng với những người bạn gặp, không phải vì họ làm bạn cảm kích, mà chỉ vì nhiều năm sau, khi bạn bỗng quay đầu lại, trong sự hối hận của tuổi thanh xuân sẽ ít đi một chút.

Người viết: Yoongie Phạm
image: Internet