So sánh huấn cao và ông lái đò năm 2024

Trong sự sáng tạo của Nguyễn Tuân, ông tìm kiếm những vẻ đẹp truyền thống của thời xưa, xây dựng những hình ảnh con người đẹp trong các tác phẩm như Người lái đò sông Đà và Chữ người tử tù. Hãy so sánh những hình tượng này để hiểu rõ hơn về quan điểm về cái đẹp của ông.

Đề bài: So sánh hình tượng người lái đò và nhân vật Huấn Cao

So sánh huấn cao và ông lái đò năm 2024

So sánh tận cùng giữa hình tượng người lái đò và nhân vật Huấn Cao qua 2 bài văn mẫu

Bài mẫu số 1: So sánh hình tượng người lái đò và nhân vật Huấn Cao

Nguyễn Tuân (1910 - 1987), tên tuổi trường tồn suốt đời, dành trọn cuộc đời để tìm kiếm cái đẹp của thế giới và chép lại những đường văn hữu ích cho thế hệ sau. Trước CMT8 năm 1945, ông nhìn nhận cái đẹp như một di sản chỉ còn trong quá khứ, ở những nhân tài đã mất. Sau cách mạng, quan điểm về cái đẹp của ông thay đổi, liên quan chặt chẽ đến cuộc sống hàng ngày và những điều giản dị nhất. Thông qua Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' và người lái đò trong 'Người lái đò sông Đà', sự chuyển đổi này trở nên rõ ràng.

'Chữ Người Tử Tù' có thể coi là một tác phẩm xuất sắc trong giai đoạn trước CMT8 năm 1945 của Nguyễn Tuân. Nó được chọn từ tập 'Vang bóng một thời', nơi tác giả kể về những con người tài năng đã từng làm rạng danh xưa. Huấn Cao, nhân vật chính, mang vẻ đẹp của một nghệ sĩ tài hoa, với bút pháp thư pháp nổi tiếng. Ngay cả viên quản ngục của huyện nhỏ cũng biết: 'Chữ ông đẹp lắm, vuông lắm... nếu có chữ của ông Huấn Cao, treo trong nhà là một vật báu trên đời'. Vậy nên, ước nguyện của viên quản ngục là có một đôi câu đối của ông Huấn Cao treo trong nhà.

Không chỉ giỏi viết chữ đẹp, Huấn Cao còn có tâm hồn trong trắng. Ông không bao giờ làm việc vì tiền hay quyền lực. Chữ của ông dành cho những người biết trân trọng cái đẹp và tài năng. Suốt cuộc đời, Huấn Cao chỉ viết hai bộ tứ bình và một bức trung đường cho ba người bạn mà ông yêu quý. Ban đầu, ông nghi ngờ viên quản ngục có mưu đen gì khi đối xử tốt với mình trong tù. Nhưng sau đó, ông cảm nhận được tấm lòng 'biệt nhỡn liên tài' của viên quản ngục và nhà thơ. Họ là những người biết trân trọng cái đẹp từ trái tim nên Huấn Cao đã viết chữ ngay tại nhà lao. Nguyễn Tuân mô tả cảnh này như một hình ảnh đẹp chưa từng có trong sử sách.

Nhân vật Huấn Cao không chỉ tỏa sáng với tài năng, mà còn quyến rũ bởi tâm hồn kiên cường và ý chí bất khuất. Ông mang trong mình khí phách anh hùng, một đặc điểm không phải ai cũng có. Qua Huấn Cao, Nguyễn Tuân truyền đạt niềm tin vững chắc vào cái đẹp, giá trị cao quý, ngay cả khi đối mặt với bóng tối và bẩn thỉ.

Nếu Huấn Cao là người anh hùng với số phận hiếm có, thì nhân vật ông lái đò lại mang vẻ đẹp bình dị hơn. Trong tác phẩm 'Người lái đò sông Đà', ông lái đò được Nguyễn Tuân vẽ nên một hình ảnh chân thực qua công việc hàng ngày. Với ngoại hình độc đáo, hai tay 'lêu nghêu', chân 'khuỳnh khuỳnh', giọng điệu 'ào ào như tiếng nước trước mặt gềnh', và đôi mắt 'vòi vọi như luôn mong chờ một bến xa', ông là hình ảnh hoàn hảo cho môi trường lao động trên sông.

Nguyễn Tuân miêu tả ông lái đò như một tâm hồn tài trí, với phong thái thanh lịch, pha chút tinh tế nghệ sĩ. Ông hiểu biết tận cùng về con sông, từ những góc khuất nhỏ đến tính cách của nó. Ông đương đầu với thách thức từ dòng nước và những thác nước nguy hiểm. Ông thấu hiểu luật lệ của thần sông, thần đá, dẫn dắt qua những cuộc đối đầu nguy hiểm.

Nguyễn Tuân mô tả ông lái đò như một vị tướng hiên ngang, đối mặt với biển cả sóng nước của sông Đà. Ông là người dũng cảm, đối mặt với đau đớn của thể xác, đấu tranh với sóng lớn và gió to để vượt qua những thác dữ bằng những động tác táo bạo và chính xác. Ông không chỉ là người lái đò, mà là một nghệ sĩ thực thụ.

Cả hai nhân vật Huấn Cao và ông lão lái đò đều được tạo hình theo hình mẫu tưởng tượng. Xuất phát từ góc nhìn độc đáo của Nguyễn Tuân, ông nhìn nhận con người với tư duy nghệ thuật, làm nổi bật những đặc điểm tài năng và tính cách độc đáo của họ trong những thách thức khó khăn. Nhà văn đặt cả hai vào những tình huống đầy thử thách để họ thể hiện những phẩm chất quý giá của mình.

Nguyễn Tuân, khi tạo dựng Huấn Cao, sử dụng tri thức nghệ thuật; khi xây dựng ông lái đò, nhà văn chú trọng đến tri thức đời sống. Điều này giúp tác phẩm của ông không chỉ trở nên đẹp về ngôn từ mà còn mang giá trị nghệ thuật sâu sắc, được đánh giá cao trong lòng độc giả.

Ngoài So sánh hình tượng người lái đò và nhân vật Huấn Cao, hãy khám phá thêm các chi tiết như Số lần viên quản ngục đã kính trọng Huấn Cao và ý nghĩa ẩn sau đó là gì? cũng như phần So sánh cảnh cho chữ và chặng đường vượt thác Sông Đà để củng cố hiểu biết.

Bài mẫu số 2: So sánh hình tượng người lái đò và nhân vật Huấn Cao

Nguyễn Tuân (1910-1987), một nhà văn trăn trở với cái đẹp suốt đời. Trước cách mạng, ông coi cái đẹp chỉ tồn tại trong quá khứ, vẻ đẹp của những tài năng xuất chúng. Sau cách mạng, quan điểm của ông không phân biệt quá khứ và hiện tại, và cái đẹp tồn tại ở mọi thời đại, đặc biệt là trong tài năng của nhân dân. Qua việc phân tích hai nhân vật, Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' và ông lái đò trong 'Người lái đò sông Đà', ta thấy rõ điều này.

  1. Phân tích nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm 'Chữ người tử tù'

(1) 'Chữ người tử tù' là một truyện ngắn xuất sắc của Nguyễn Tuân trước cách mạng (1940), lấy từ tập 'Vang bóng một thời'. Truyện thể hiện giá trị tư tưởng sâu sắc và nghệ thuật xuất sắc. Huấn Cao là biểu tượng của phẩm chất tư tưởng và nghệ thuật.

(2) Như các nhân vật trong 'Vang bóng một thời', vẻ đẹp của Huấn Cao không chỉ ở tài năng nghệ sĩ mà còn ở tài viết chữ đẹp. Huấn Cao là một nghệ sĩ thực sự trong nghệ thuật thư pháp. Văn bản mô tả viên quản ngục của một huyện nhỏ biết: 'Chữ ông đẹp lắm, vuông lắm... treo trong nhà là có một vật báu trên đời'. Sở nguyện của viên quản ngục là có một câu đối do Huấn Cao viết, và để có được chữ của ông, họ phải đối mặt với nguy hiểm và có thể phải trả giá bằng tính mạng.

(3) Huấn Cao không chỉ là người có chữ tâm mà còn mang trong mình phẩm chất thiêng liêng và thanh cao. Điều này thể hiện qua sự trong sáng và cao quý trong tư tưởng của ông.

(4) Huấn Cao không chỉ là người có tài viết chữ, mà còn là người biết trân trọng giá trị của cái đẹp và tài năng. Ông không viết chữ vì vật chất hay quyền lực, mà chỉ trao chữ cho những người đích thực yêu quý nghệ thuật và tâm hồn đẹp. Hành động của Huấn Cao là một bức tranh huyền bí về lòng nhân ái và tình người.

(5) Huấn Cao không chỉ sở hữu tài năng và chữ tâm, mà còn ghi điểm với phẩm chất bất khuất và lòng hiên ngang. Nhìn vào cuộc đối đầu với triều đình, Huấn Cao tỏ ra kiên quyết và không khuất phục trước sức mạnh lớn. Ông là biểu tượng của sự đoàn kết và hy sinh cho tình yêu quê hương.

(6) Huấn Cao là một anh hùng có tư thế đầy kiêu hãnh và bất khuất ngay cả trong thất bại. Dù bị đưa vào nhà lao, ông vẫn giữ vững tư duy và lòng dũng cảm. Hình ảnh của Huấn Cao là biểu tượng cho sự chiến đấu không khuất phục trước số phận, là nguồn động viên cho những tâm hồn yêu nghệ thuật và tự do.

(5) Nhân vật Huấn Cao là biểu tượng của sự thống nhất giữa tài năng, lòng nhân ái và phẩm chất anh hùng. Nguyễn Tuân thông qua nhân vật này muốn truyền đạt niềm tin vững chắc vào giá trị cao quý của con người và sức mạnh kỳ diệu của cái đẹp. Huấn Cao là hình ảnh chiến thắng của ánh sáng trước bóng tối, của cái đẹp trước sự phàm tục, và của khí phách anh hùng trước tình cảnh nô lệ.

(6) Huấn Cao, nhân vật lãng mạn của truyện ngắn, được tạo hình qua cuộc gặp giữa tử tù và quản ngục. Đây là một tình huống độc đáo, nơi cái đẹp của Huấn Cao bừng sáng giữa thế giới khắc nghiệt của nhà lao. Sự hội ngộ giữa những tâm hồn 'Liên tài tri kỉ' tạo nên bức tranh đẹp của tình người và tình yêu quê hương.

(7) Hình tượng Huấn Cao được khắc hoạ bằng sức mạnh đối lập trong bút pháp lãng mạn. Nguyễn Tuân sử dụng ngôn từ cổ điển, trang trọng để thể hiện sự cao cả của tài năng, đẹp và lòng nhân ái. Bằng cách này, ông làm nổi bật sự hiên ngang của Huấn Cao trong chiến thắng của đẹp và tài năng.

  1. PHÂN TÍCH NHÂN VẬT NGƯỜI LÁI ĐÒ

(1) Tuỳ bút 'Người lái đò sông Đà' là một trong những kiệt tác của Nguyễn Tuân sau Cách mạng, xuất hiện trong tập 'Sông Đà' (1960). Người lái đò sông Đà là biểu tượng độc đáo, hấp dẫn, mang đậm dấu ấn nghệ thuật của Nguyễn Tuân.

(2) Ông lái đò không chỉ là người tài năng, mà còn là tinh thần dũng cảm trong những cuộc vượt thác đầy hiểm nguy. Nguyễn Tuân tận dụng nghệ thuật sâu sắc để làm nổi bật người lái đò giữa những thử thách khắc nghiệt. Cuộc vượt thác dữ dội được mô tả chân thực, tràn ngập tình yêu và kính trọng của tác giả.

(3) Người lái đò sở hữu tài hoa tuyệt vời, là người chiến thắng trước thách thức của sóng thác. Cuộc thuỷ chiến đầy kịch tính được Nguyễn Tuân mô tả với ngôn từ phong phú, giàu hình ảnh. Người lái đò hiên ngang, dũng cảm đối mặt với những thử thách nguy hiểm, làm nổi bật bản lĩnh và tài năng xuất chúng.

(4) Hình tượng người lái đò không chỉ là biểu tượng của sự tài năng, mà còn là biểu tượng của lòng dũng cảm và chiến thắng trước tự nhiên khắc nghiệt. Cuộc vượt thác trở thành một trận đánh ác liệt giữa con người và thiên nhiên, nơi người lái đò tỏ ra như một chỉ huy tài trí xuất sắc, làm chủ động và chiến thắng mọi khó khăn.

Ông lái đò là người tài năng, pha chút nghệ sĩ, và đối mặt với sóng, thác sông Đà với phong thái ung dung. Nguyễn Tuân mô tả một nghệ sĩ lái đò kỳ diệu, chiến thắng tự nhiên bằng sự hiểu biết chặt chẽ về sông Đà, biến người lái đò thành anh hùng tự do.

Ngày nay, Nguyễn Tuân chuyển hướng tác phẩm của mình, tập trung vào những con người lao động bình thường, đề cao tài năng và cao cả của họ trong công việc nguy hiểm. Ông mô tả vẻ đẹp cao quý của lao động và khẳng định rằng anh hùng không chỉ xuất hiện trong chiến đấu mà còn trong cuộc sống lao động hàng ngày.

Huấn Cao và người lái đò là những nhân vật tiêu biểu cho hai giai đoạn khác nhau trong sáng tác của Nguyễn Tuân. Huấn Cao đại diện cho bút pháp lãng mạn trước Cách mạng, trong khi người lái đò thể hiện phong cách mới của ông sau Cách mạng. Nguyễn Tuân là một nhà văn sáng tạo, không ngừng khám phá và tạo ra phong cách độc đáo.

Bài viết đã giúp các em hiểu chi tiết cần thiết. Hãy tiếp tục tìm hiểu Phân tích hình tượng người lái đò trong tùy bút Người lái đò sông Đà để nâng cao kiến thức về ngữ văn.