Trò chơi trứng phục sinh Wattpad

  • Reads 39,014
  • Votes 1,083
  • Parts 5
  • Time 22h 48m

Complete, First published Sep 29, 2019

THÁI ĐẢN DU HÍ
    (彩蛋游戏)
    (Trò chơi trứng màu/Trò chơi trứng phục sinh)
    Tác giả: Bạc Mộ Băng Luân
    (薄暮冰轮)
    Link wordpress: https://cybbomb.wordpress.com/2015/03/01/thai-dan-du-hi/
    Khuyến khích các bạn đọc tại wordpress, bản wordpress có 1 số chỗ chỉnh sửa mà tớ chưa copy vào bản word trong máy, giờ chả mò được là ở đâu để update lại rồi. Bản wattpad này tớ đăng có hơi xấu tại nhiều chương quá, copy thẳng từ lap thôi chứ không có thời gian chỉnh nữa, thông cảm nhé.
    
    Thể loại: hiện đại, vườn trường, kinh dị huyền nghi, sinh hóa tang thi ( còn gọi là xác sống, cương thi, zombie ), dị trùng( sâu, côn trùng lạ gì đó), cường cường, 1×1, HE.

All Rights Reserved

Table of contentsLast updated Dec 28, 2021

#39đammỹ

You may also like

You may also like

                                    
                                          

THÁI ĐẢN DU HÍ

—QUYỂN II—

CHƯƠNG 1 – ÁC MỘNG KÉO DÀI

(thượng)

Tác giả: Bạc Mộ Băng Luân

Thể loại: hiện đại, vườn trường, kinh dị huyền nghi, sinh hóa tang thi ( còn gọi là xác sống, cương thi, zombie ), dị trùng( sâu, côn trùng lạ gì đó), cường cường, 1×1, HE.

(Tranh minh họa: The nightmare – Cơn ác mộng của họa sĩ Henry Fuseli)

"Happy new day!"

Giọng nói ngọt dính như mật đường của Lilith kéo Lâm Giác bừng tỉnh từ trong hoảng hốt, cảm giác giống như giữa trời đông giá rét bị người dội một chậu nước đá từ đầu xuống chân, buốt lạnh đến nỗi lý trí cũng muốn nổ tan tành. Cậu ngây ra như phỗng đứng ở đó, cả người đều rơi vào vũng lầy sợ hãi.

Không phải là mộng, những chuyện đêm qua đều không phải là mộng! Mùi hôi thối của tang thi, tiếng gào thét kinh khủng, tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của những người khác, tất cả đều không phải là mộng!

"Ái chà, thoạt nhìn cậu ta có vẻ sợ hãi nhỉ." Ngón tay Lục Nhận vuốt ve môi dưới mình, tự tiếu phi tiếu(cười như không cười) nói.

Tống Hàn Chương liếc cái tên có chút hả hê kia, lại lên tiếng hỏi: "Lâm Giác?"

"Học... học trưởng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?" Tâm tình nặng nề và dự cảm không ổn khiến thanh âm của Lâm Giác cũng run rẩy, cậu lắp bắp hỏi.

"Hiển nhiên là... trò chơi còn chưa kết thúc." Tống Hàn Chương thản nhiên nói, lại tiếp tục nói chuyện cùng Lilith "Nếu như bây giờ tôi cướp sổ của cô rồi gạch tên mình đi, trò chơi có kết thúc không?"

"Cậu có thể tự thử xem." Lilith cười hì hì đưa sổ đến trước mặt anh.

Tống Hàn Chương nhìn qua danh sách một lượt, tên của mười người khác đã bị bôi đen, chỉ còn tên ba người họ lẻ loi đứng giữa trang giấy xốc xếch kín đặc những dòng kẻ, trông qua quả thật thế đơn lực bạc: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần."

Lilith tiếc nuối thở dài: "Thật đáng tiếc, các cậu bỏ lỡ một cơ hội tìm đường sống trong chỗ chết rồi."

Mặc dù cô ta đầy miệng là lời tiếc nuối, thế nhưng cái mỉm cười ác ý dâng tràn lại làm cho người khác không thể tin cậy.

Lâm Giác nhìn cuốn sổ danh sách kia, trong đầu hiện lên từng hình ảnh kinh hãi của ngày hôm qua, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt tuyệt vọng mờ mịt của Chu Ngọc Tú.

"Chu Ngọc Tú ở trong mê cung... rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Lâm Giác ép buộc mình bình tĩnh, cứng ngắc hỏi.

Lilith kéo kéo bím tóc, lộ ra một nụ cười châm chọc: "Cậu nói cái gì thế? Chu Ngọc Tú là ai? Chưa từng có người nào như thế cả."

"Làm sao có thể? Tôi tận mắt thấy cô ta..."

Lilith đột nhiên cắt đứt chất vấn của cậu: "Cái gì gọi là sống? Nếu như không có ai nhớ cậu, không có sự vật sự việc nào lưu lại dấu tích tồn tại của cậu, cậu chẳng khác nào là người chưa từng xuất hiện trên đời này. Vì vậy cậu sống sót chính là vì có thứ chứng minh cậu tồn tại, còn người chết chính là kẻ chẳng để lại được chút gì đặc biệt đấy."