Chúng ta là gì của nhau chap 5

Người đàn ông bấu chặt vào tóc cô gái mà mạnh bạo xâm chiếm. Không một chút dịu dàng, không một chút thương tiếc.

Cô gái dưới hạ thân người đàn ông, đau đớn mà tủi nhục, như cánh hoa héo úa mặc cho người ta vò nát, ti tiện vứt đi.

"Xin anh...tha cho tôi"

Từng âm thanh đứt quản van xin, đáp lại chỉ có âm thanh gầm gừ giận dữ cùng những hồi luân động mạnh bạo hơn.

"Con đàn bà ti tiện. Cô có tư cách để xin tôi sao?"

Bất lực, nước mắt cứ thế thành dòng mà hòa vào nỗi đau. Mặc cho người ta xâm chiếm, sỉ nhục.

Cũng quen rồi.

Đêm đã quá độ, cơ thể đã không còn chút sức lực mà mềm nhũn ra, người đàn ông mới phóng hết tất cả thứ chất lỏng màu trắng ᴆục vừa tanh vừa hôi lên người cô gái. Gầm gừ một tiếng, không chút lưu luyến đi thẳng vào nhà tắm, còn không quên để lại hai chữ "Dơ bẩn"

Cô gái chỉ cười nhạt, nằm thừ ra đó, không khóc cũng chẳng nháo, lặng lẽ khép đôi mi ước rằng tất cả chỉ là mơ.

Cô - Chu Uyển Nhi, cuộc đời cô sẽ chẳng có gì thay đổi nếu như ngày ấy cô không gặp Lâm Quản Đình. Vốn dĩ hai cô gái này không phải là người cùng một thế giới nhưng trớ trêu thay, định mệnh lại sắp đặt cho hai người gặp nhau để rồi cuộc đời cô lại xuất hiện người đàn ông lãnh đạm, tàn bạo mang tên Lâm Quản Nhạc.

"Sao còn nằm thừ ra đó, chê công việc ít sao?"

Quản Nhạc nhìn dáng vẻ an tĩnh của cô lại thêm phần chán ghét. Nếu như một năm trước, cô ta còn la hét làm ầm ỉ lên sau mỗi trận cuồng bạo thì giờ đây cô lại có vẻ cam chịu.

Đối với cô việc bị anh ђàภђ ђạ tra trấn chẳng còn gì xa lạ. Khóc nhiều rồi cũng sẽ chán, la hét nhiều rồi thấy cũng chẳng có gì thú vị hay thay đổi chỉ là cổ họng thêm một lần đau.

"Cô điếc à?"

Uyển Nhi vẫn nằm dài ra đó như biểu tình chống đối lời anh nói. Cùng lắm thì ăn vài cái tát, khuôn mặt xinh đẹp này từ rất lâu đã không còn nguyên vẹn nữa rồi, thêm vài cái chắc cũng chẳng có gì to tát.

Đúng như cô dự đoán, hai cái tát ngay lập tức gián xuống khuôn mặt cô rõ đau"bép.. bép". Đôi tay to lớn gì chặt ở cổ cô ra sức mà Ϧóþ, ૮ɦếƭ rồi không phải được giải thoát sao. Uyển Nhi mỉm cười mãn nguyện.

Nhưng nào được như ý nguyện chứ, bàn tay kia dần nới lỏng, một luồng không khí xông thẳng vào khí quản làm cô ho đến sặc sụa ôm lấy иgự¢ mình.

Đôi mắt ᴆục ngầu đáng sợ mà dán chặt lên người cô, có chút hoảng loạn Uyển Nhi lùi người về phía sau, tay loạn xạ mà vơ lấy chiếc chăn chắn trước như muốn nói rằng nó chính là νũ кнí của cô.

Quản Nhạc từ tốn đứng lên một tay dựt phăng chiếc chăn đi, lộ ra cảnh xuân trước mắt, tuy dáng người có chút nhỏ nhắn nhưng những thứ khác trên người cô đều rất vừa mắt.

Uyển Nhi theo phản xạ tự nhiên mà ôm chầm lấy người mình muốn che đi thân thể trần trụi, ᗪâᗰ tục của mình.

"Xuống nhà nấu bữa sáng"

Sức người có hạn không phải sao? Đêm hôm qua dày vò cô chưa đủ mới sáng sớm đã bắt cô lê cái thân tàn ma dại này phục vụ anh nữa sao? Nhưng nếu còn chống cự có lẽ sẽ không dừng lại ở hai cái tát.

Thân thể mệt nhọc, Uyển Nhi xuống giường mặc vội chiếc đầm đã cũ, nhanh chống xuống nhà. Nếu còn ở lại nơi này một giây nào nữa chắc có lẽ cô sẽ sớm đi đoàn tụ với Quản Đình của anh ta.

Đã một tuần kể từ ngày Tuấn thừa nhận với tôi là cậu ấy thích Giang. Ở cái ngày định mệnh đó, Tuấn đã kể với tôi rất nhiều về Giang và lý do cậu ấy thích bạn tôi. Hai người đó học guitar chung với nhau, bất ngờ hơn nữa Giang là người chỉ cho cậu ấy trong lớp học vì lớp học đông, thầy dạy nhạc không thể chỉ hết cho tất cả mọi người cùng một lúc. Nhiều lần Tuấn và Giang cũng đi chơi riêng với nhau (dĩ nhiên Giang không nói tôi nghe), thảo nào dạo này tôi thấy Giang ít nhắn tin cũng như trò chuyện với tôi trên lớp hơn hẳn. Giang luôn kể cho tôi nghe rất nhiều về những gì đã và đang xảy ra xung quanh cuộc sống của cậu ấy, để giải toả những áp lực dồn nén bên trong cậu, vì vậy mà tôi đã quen với điều đó. Tôi đã từng thắc mắc, nhưng sau ngày hôm đó thì những uẩn khúc của tôi đã được gỡ bỏ.

Giang là một cô gái mạnh mẽ và chín chắn qua những câu chuyện của Giang, khác với tôi. Tôi chỉ là một đứa hay mơ mộng, thi thoảng thích mơ mộng về những thứ còn đang quá xa vời. Mọi người nghĩ là tôi trẻ con, tôi thừa nhận nó chẳng sai. Có lẽ, Tuấn thích Giang là vì gu cậu ấy là một cô gái chín chắn, không phải là một đứa trẻ con suốt ngày bám víu bên cạnh cậu. Tôi nghĩ về điều đó, rồi nghĩ lại bản thân mình. Tôi đã thích Tuấn, thích từ lâu rồi…

Những gì xảy ra sau ngày hôm ấy, thật tệ hại. Tôi cảm thấy bản thân mình thật đáng ghét khi đã cố tỏ ra bình thường và nhiệt tình chỉ cho Tuấn những sở thích của Giang, gu của Giang và ty tỷ thứ thuận lợi cho việc cậu cua đổ bạn thân tôi. Sau khi đã giải đáp những gì Tuấn cần biết, chợt Tuấn hỏi tôi:

- Thế… Cậu đã thích ai chưa? Rành kinh nghiệm như này chắc là đang say nắng anh nào đúng không?

Tuấn mỉm cười nhìn tôi, vẫn là nụ cười ngọt ngào ấy, nụ cười đã khiến tôi xao xuyến trong ngày đầu gặp nhau. Tôi ngước mắt nhìn cậu, ngập ngừng nói: “Tớ…tớ không thích ai cả… Vì chả gặp ai hợp với gu của mình”. Tuấn ngạc nhiên một chốc, rồi mở lời sau một thoáng im lặng giữa tôi và cậu ấy.

“Vậy nếu không có gì thì tớ đi trước nhé? Tý nữa tớ có một vài việc vặt ở nhà nên tớ phải về trước.”

“Cậu về đi, tớ ngồi đây chút rồi tớ sẽ về sau.”- Tôi mỉm cười với Tuấn.

Tuấn đứng dậy, lấy chìa khoá và điện thoại đang đặt trên bàn rồi nhanh chân rảo bước ra khỏi quán. Bên trong lúc này chỉ còn tôi, tách cà phê uống gần hết, cùng với những người xung quanh đang quan tâm tới chuyện của riêng họ. Tôi cảm thấy khoé mắt mình nhoè đi. Tôi đang khóc đó sao? Hay là tôi đang buồn, đang ghen vì người tôi thích đang cua một người khác và tôi đã tiếp động lực cho cậu ấy?

**********

“Reng…reng…reng…cạch.”

Tôi tắt tiếng báo thức và tỉnh dậy. Bên ngoài cửa sổ, những tia nắng sớm đã chiếu qua mái tóc ngắn của tôi. Tôi dụi mắt rồi đứng dậy, đi tới cửa phòng định ra ngoài. Tôi chợt đứng lại và nhìn lại bản thân mình qua chiếc gương lớn gắn trên tủ đồ được đặt ngay bên cạnh cửa ra vào. Nước da trắng ngần, một chiều cao không quá khiêm tốn, cơ thể mảnh mai này khiến tôi trở nên thật kiêu sa. Điều đó càng được khẳng định hơn ở lúc tôi còn để tóc dài. Ngày đó, mọi người thường nói tóc tôi đẹp, tôi không phủ nhận điều đó. Mái tóc đen như gỗ mun, sóng sánh mượt mà này khiến tôi tự tin giữa đám đông. Nhưng, trải qua một mối tình không mấy êm đẹp rồi kết thúc bằng việc người yêu cũ đã cắm cho tôi một chiếc sừng, thì mái tóc dài đó đã theo mối tình đó mà ra đi. Tôi đã khóc rất nhiều ở thời điểm đó, rồi tự tay cầm kéo cắt đứt mái tóc của mình. Tôi làm vậy, vì muốn quên đi cậu ta, vì không muốn những gì liên quan đến cậu ta còn tồn tại ở nơi tôi. Tôi cảm thấy bệnh hoạn, ghê tởm khi ai đó nhắc đến cái tên đó.

“Đã lâu rồi mình không chăm chút lại bản thân nhỉ? Hay hôm nay chăm chút lại cơ thể rồi ra ngoài với mẹ nhỉ?”

Tôi hỏi bản thân mình rồi đi ra ngoài, vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới nhà phụ mẹ tôi chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Bữa sáng của tôi sẽ yên bình, chí ít là sẽ không có gì nếu như mẹ tôi không hỏi tôi về Tuấn:

- Bữa người mà chở con về học chung lớp với con à? Mẹ thấy nó đẹp trai lắm.- Mẹ tôi mỉm cười ngồi đối diện.

- Nào mẹ, mẹ lại nữa rồi… Tụi con chỉ là bạn thôi…- Tôi xấu hổ, cúi gằm mặt xuống để mẹ tôi không thấy, dù mẹ tôi biết thừa việc đó.

- Nào con, mẹ đã nói gì đâu mà đã xấu hổ vậy chứ. Hay là kết thằng đó rồi đúng không? Nói mẹ nghe.

“Thật là…”. Tôi thở dài trong khi mẹ tôi đang hào hứng chờ tôi trả lời. Mẹ tôi, nhiều lúc tôi đã nghĩ bà là một người bạn chứ không hẳn là một người lớn hơn tôi 20 tuổi. Bà lúc nào cũng vậy, dù bận rộn, nhưng vẫn gần gũi, vẫn làm mọi điều tốt nhất cho con mình. Tôi đã tự hỏi rằng có bao giờ bà nghĩ cho bản thân mình chưa, khi một thân vừa làm vừa nuôi tôi ăn học. Sao bà không thử đi thêm bước nữa? Dù gì tôi cũng đã lớn cả rồi mà. Tôi đã hỏi bà về việc đó, bà chỉ đáp rằng vì bà thương tôi, không muốn tôi phải chịu thiệt thòi. Tôi chợt nhận ra, dù là ai đúng ai sai đi nữa, thì người phụ nữ thường là người tổn thương nhất sau cuộc “đổ vỡ”.

- Con có nghe mẹ không đấy?

Mẹ tôi vẫn ngồi nhìn tôi, rồi lên tiếng sau một thoáng im lặng. “Đã bảo là không mà…’’. Tôi giật mình rồi vội trả lời, sau đó ăn thật nhanh hết phần ăn, đứng dậy rồi dọn phần ăn mình. Tôi làm một cách nhanh chóng rồi bỏ lên phòng, vừa đi vừa nói: “Mẹ để đó tý con rửa cho nhé. Mẹ ăn xong mẹ cứ đi làm đi ạ.”. Tôi bước lên phòng, và chắc rằng mẹ tôi đã bất lực trong việc tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với tôi. Tôi nằm dài lên giường, lướt mạng xã hội , tất nhiên là bật thêm nhạc như một thói quen để tận hưởng ngày nghỉ của mình. Chợt, đập vào mắt tôi là một dòng chữ khiến tim tôi đau nhói, khiến tôi cảm thấy như bị dội vào mặt một gáo nước lạnh vì điều tôi lo sợ đã xảy ra.

“Nguyễn Minh Tuấn in relationship with Giang Nguyễn”

Mọi thứ như tối sầm lại, và tôi không thể giữ vững chiếc điện thoại trên tay mình nữa. Khoé mắt tôi lại cay, như chính ngày hôm đó ở quán cà phê. Tôi vào trong nhóm lớp trên Zalo, để xem phản ứng của tất cả mọi người trong lớp. Tôi cảm thấy mọi người như thể đang quay lưng với tôi, khi tất cả mọi người đều gửi những tin nhắn trêu chọc với hàm ý “đẩy thuyền” cho Tuấn và Giang. Có lẽ mọi người ai cũng vui cho cặp đôi mới này, ngoại trừ tôi. Tôi có gì mà phải buồn chứ? Tôi có phải người yêu của Tuấn đâu? Tôi thích cậu ấy, cậu ấy không thích tôi. Vậy thì tại sao tôi lại phải buồn? Nhưng mọi thứ luôn khó hơn một lời nói suông…

Những ánh nắng ngoài trời vẫn lấp lánh. Bầu trời hôm nay đẹp lắm, nhưng nó không dành cho tất cả mọi người. Tại một ngôi nhà kia có hai mẹ con nọ, có 1 căn phòng ngủ với chiếc ban công dành cho cô con gái. Trong căn phòng nhỏ ấy là một cô gái đang bật khóc vì thứ tình cảm mù quáng của mình. Chẳng ai an ủi cô cả, đâu ai biết rằng cô đã yêu người con trai hôm nay đã thuộc về bạn thân của mình.