Giữa biển người mênh mông thì bạn là gì năm 2024

Gặp nhau, quen nhau giữa biển người mênh mông chính là duyên, lưu lạc giữa hồng trần lại không lãng quên chính là duyên. Gặp gỡ, là một kiếp nạn hạnh phúc, cũng là một nét đẹp sai lầm. Quên nhau, là một sự khởi đầu hoang mang, cũng là sự kết thúc trong trẻo. — Duyên xưa, Bạch Lạc Mai © Photo Gallery

blogradio.vn - Chiều ghé qua những quán cà phê quen, nhìn ngắm thành phố, nhìn dòng người ngược xuôi mới thấy mình đang chậm chạp quá với yêu thương rồi. Bỗng nhiên em nghĩ cả thành phố này, tìm đâu ra nơi để yêu thương cập bến, rộng lớn lắm, mà yêu thương thì nhỏ hẹp, giữa biển người đâu dễ kiếm tình yêu. Có nhiều người đi ngang cuộc đời em nhưng mà chẳng đủ sức lay động con tim đã ngủ dài trong những cơn mưa chiều. Hà Nội những chiều hun hút gió, em không quên thói quen ngồi mơ màng bên song của sổ để đợi chờ một điều gì đó, mà em nghĩ ở ngay đây thôi… Biết bao nhiêu ngày, em nhập nhằng giữa nhớ và quên, giữa quá khứ và tương lai.

***

Cô đơn là khi từng ngày qua, niềm vui và nỗi buồn lằng lặng đến và đi. Xuân tới, hạ qua, thu đến, đông già cỗi bỏ đi, bốn mùa ta vẫn đơn côi một mình.

Cô đơn là khi ngót nghét tuổi xuân đi qua bạn bè đều có nơi chốn để thương nhớ đi về, còn ta đang mải mê trông ngóng một thứ thương yêu xa xăm vô hình nào đó.

Cô đơn là khi ta mệt nhoài, buông thõng với tình yêu. Đau đớn quá, tim ta đến lúc chai sạn với tình yêu để ngược dòng trôi về với cô đơn.

Cô đơn là khi ta đợi chờ một thứ gì đó mông lung, một cuộc tình không có bắt đầu và cũng chẳng có hồi kết. Một mối tình đơn phương vụng dại vốn dĩ đã không có bắt đầu nên chăng cũng không bao giờ kết thúc.

Cô đơn là khi con tim yêu thương quá, đòi hỏi quá, để rồi hụt hẫng khi nhận lại điều không như mong muốn.

Giữa biển người mênh mông thì bạn là gì năm 2024

Cô đơn là khi khoảng cách giữa trái tim xa vời vợi, cố chạm khẽ cũng run run để rồi chỉ biết ngước nhìn từ xa, nhưng cũng có khi cô đơn là lúc khoảng cách không gian xa nghìn trùng để rồi ta yếu đuối trước cô đơn. Khi đêm ùa về lạnh lẽo, khi bình minh tỉnh giấc, thèm biết mấy một cái ôm vội vã, cái siết tay thật chặt, một ánh nhìn trìu mến.

Người ta cô đơn khi đau đớn, khi ghen tuông, hoài nghi, khi mất mát, khi đổ vỡ, khi người ta thấy không ai sẻ san, khi người ta nhớ nhung và thậm chí khi người ta đang yêu thương cháy bỏng…

Còn em, cảm xúc của những ngày cô đơn, là em níu lại những giấc mơ xa xôi của quá khứ

Là em lo sợ cho hiện tại

Hoang mang cho tương lai.

Chiều ghé qua những quán cà phê quen, nhìn ngắm thành phố, nhìn dòng người ngược xuôi mới thấy mình đang chậm chạp quá với yêu thương rồi. Bỗng nhiên em nghĩ cả thành phố này, tìm đâu ra nơi để yêu thương cập bến, rộng lớn lắm, mà yêu thương thì nhỏ hẹp, giữa biển người đâu dễ kiếm tình yêu. Có nhiều người đi ngang cuộc đời em nhưng mà chẳng đủ sức lay động con tim đã ngủ dài trong những cơn mưa chiều. Hà Nội những chiều hun hút gió, em không quên thói quen ngồi mơ màng bên song của sổ để đợi chờ một điều gì đó, mà em nghĩ ở ngay đây thôi… Biết bao nhiêu ngày, em nhập nhằng giữa nhớ và quên, giữa quá khứ và tương lai.

Giữa biển người mênh mông thì bạn là gì năm 2024

Cô đơn có rất nhiều đồng minh nhưng dù như thế nào, con người không thể trốn chạy cảm xúc. Cách dứt ra triệt để là đối mặt và chiến đấu với nó. Mỗi ngày đi qua, là yêu thương đến cuồng si, là nhớ nhung đến thét gào, là buồn tủi đến suy sụp, là đau đớn đến quay quắt, là hận thù đến điên dại, nhưng chung quy lại tất cả rồi cũng sẽ qua đi.

Chỉ có hạnh phúc mới xứng đáng ở lại với em. Dù có những quãng đời ta cô đơn như thế. Nhưng rồi, ai cũng sẽ phải đi qua cô đơn, bằng một cách nào đó, bằng chính bản thân hay bằng một trái tim khác xa lạ. Những quãng đời ta cô đơn, để nhớ, để trân trọng hơn hiện tại, để thử thách bản lĩnh của con tim kiên cường, hay là để ta có thời gian hong khô nước mắt, chữa lành những vết thương, để chuẩn bị yêu thương cho những cuộc tình phía trước…

![Và rồi giữa biển người mênh mông ấy, tôi gặp người, không phải là một ai khác, không phải là một người nào đó hoàn hảo hơn, đẹp đẽ hơn, phù hợp hơn, mà chính là người… Đời này gặp thì nhiều, nhưng không có người nào sẽ mang lại cho tôi những cảm giác...](https://i0.wp.com/64.media.tumblr.com/5ce4c1e04a72736dae48884135772dc2/tumblr_n923vfgu5o1s7hzixo1_400.png)

Và rồi giữa biển người mênh mông ấy, tôi gặp người, không phải là một ai khác, không phải là một người nào đó hoàn hảo hơn, đẹp đẽ hơn, phù hợp hơn, mà chính là người…

Đời này gặp thì nhiều, nhưng không có người nào sẽ mang lại cho tôi những cảm giác giống như người, cũng không tìm đâu được một người nào khác giống như người. Tôi lướt qua hàng ngàn, hàng trăm ngàn người ngược xuôi trên những con đường, những vùng đất khác nhau, tìm thấy đôi mắt của người trong hình bóng của một người khác, tìm thấy đôi môi, thấy bờ vai của người trên hình bóng của một người khác, nhưng không tìm được một người nào khác mang trên mình tất cả những gì mà tôi kiếm tìm…Đời này, chỉ có một, và duy nhất mà thôi…

Cuộc đời thì rộng lớn, nhưng làm gì có tình yêu nào giống tình yêu nào? Yêu một lần, yêu hai lần, hay là yêu ba lần, sâu sắc nhất cũng chỉ có một người mà thôi. Không phải là tình yêu hoàn hảo, mà có lẽ là một cuộc tình khiếm khuyết đẹp đẽ, bởi chính chúng ta không hoàn hảo, có cách nào cầu một cuộc tình hoàn hảo đây?

Người chính là người, bởi chính là người, giây phút đó tôi biết mình chết chắc rồi, chết trong yêu thương ngọt ngào, hay là chết trong đau đớn ngọt ngào, cũng chỉ có duy nhất một hình bóng ấy. Và rồi tôi biết rằng, nhiều năm như thế, tôi không vội vàng yêu bất cứ một ai có lẽ là bởi vì chờ đợi người, chờ đợi giây phút này, giây phút ánh mắt hai ta chạm nhau…