Hoại Phi Vãn Vãn review

Hoại Phi Vãn Vãn review
Cám ơn MDH đã edit bộ truyện này, cám ơn thời gian các bạn đã bỏ ra cho một khối lượng từ ngữ trau chuốt và tinh hoa đến vậy…

Không hiểu sao khi đặt bút viết review cho Mệnh Phượng Hoàng, tôi lại muốn viết cho các nhân vật phụ nhiều hơn cho Tử Khâm và Tang Tử, cho những gì họ đã làm và đã sống vào điều bản thân tin tưởng.
Tác phẩm khiến tôi rơi nước mắt hai lần, dành cho hai người khác nhau, cũng là hai nhân vật phụ trong câu chuyện. Người thứ nhất chính là Triêu Thần. Triêu Thần là cô bé đáng thương, một tì nữ trung thành bên cạnh A Tang. Từ khi xuất hiện bên cạnh Đàn phi, Triêu Thần luôn mờ nhạt và lặng lẽ hơn Vãn Lương. Một cô bé đáng yêu với lòng trung thành tuyệt đối, dành cả cuộc đời và mạng sống của mình cho Tang Tử. Trong cái đêm Tang Tử nàng bị người vu oan, nhìn thấy Triêu Thần gục đi trước thềm Hi Ninh cung khi môi vẫn lặp đi lặp lại tấm chân tình của mình, tôi đã khóc.
…Ta nhìn thấy, trên người của nàng đã bị đánh đến mức không còn nhìn ra hình dáng nữa. Khắp nơi đều là vết thương, khắp nơi đều là máu đỏ.
…Hơi thở của nàng thật mong manh, thều thào nói: “Nương nương, nô tì… Nô tì không… Sẽ không nói bất cứ thứ gì, nô tì sẽ không vu oan… khiến người bị oan uổng…” Máu đỏ tràn đầy tay, chảy xuống theo lòng bàn tay của ta.
Tang Tử hứa sẽ tìm cho nàng một vị phu quân tốt, giúp nàng có một mái ấm riêng, một gia đình trọn vẹn. Nhưng tôi tin đó không phải là lí do khiến Triêu Thần đến chết vẫn nắm lấy tay người con gái này. Đơn giản chỉ vì tấm lòng trong sáng của cô, tấm chân tình tận tụy dành cho chủ nhân của một cô bé nơi cung cấm thiếu tình người. So với Vãn Lương, số phận Triêu Thần thật quá đáng thương. Nàng ở bên cạnh A Tang từ trong vinh hoa đến khi hoạn nạn, và rồi chết đi trong im lặng vô tình. Cô bé này, có phải sẽ được đến một nơi tốt đẹp hơn không…

Bây giờ ngẫm lại, quả thật tôi không thể ghét một nhân vật nào trong Mệnh Phượng Hoàng, kể cả Thiên Phi, kể cả Phất Hi.
Thiên Phi cả đời ngây ngốc, cả tin, bị muôn người lợi dụng. Đôi khi tôi nghĩ, không biết ước mơ thật sự của Thiên Phi là gì, nàng từ nhỏ đã bị suy nghĩ trở thành Phụng thể gieo vào đầu, dành cả đời để đi trên con đường đó như gia đình kì vọng, đánh mất bản thân, đánh mất sức khỏe và cả quyền làm mẹ. Thiên Lục suy cho cùng vẫn tìm được người mà mình có thể toàn tâm toàn ý yêu, có một nơi ấm áp trong tâm hồn để thỉnh thoảng tìm về; nhưng Thiên Phi nàng cho đến giây phút cuối cùng, vẫn chìm trong ảo tưởng và đau khổ không nguôi, cho cái thứ mà nàng nghĩ rằng mình phải có.

Và không thể không nhắc đến người con trai duy nhất của Cố gia, Cố Khanh Hằng. Chàng là thanh mai trúc mã của A Tang, luôn gọi nàng bằng hai từ vô cùng trìu mến và ấm áp, Tam Nhi. Chàng là người đầu tiên thừa nhận sự tồn tại của nàng, là ánh sáng dịu dàng duy nhất trong tuổi thơ lạnh lẽo của Tang Tử, và là người duy nhất có thể bỏ qua mọi thứ, chỉ vì Tam Nhi của chàng. Khanh Hằng là người đàn ông đến sớm nhất trong cuộc đời của nàng, nhưng mãi mãi không thể trở thành người mà nàng chọn. Lí do không phải vì chàng mãi không mở miệng, lí do không phải vì chàng quá yêu chiều ước mơ của cô gái nhỏ, mà có lẽ chỉ vì số phận. Tang Tử đủ thông minh, đủ tinh tế để nhận ra tình cảm của Khang Hằng, nhưng nàng lựa chọn bước qua. Nàng không thể cam chịu cuộc sống bị xem thường của gia đình họ Tang, bị chê cười vì xuất thân thấp kém dưới con mắt Cố lão gia, nàng chỉ có thể rời bỏ Khanh Hằng, sống cuộc sống của riêng mình. Cố Khanh Hằng quá hiểu nàng, quá hiểu tâm nguyện của người chàng yêu thương, chính vì thế chàng không thể giữ, cũng không dám giữ, chỉ có thể chắp thêm cánh giúp nàng bay đi, thật cao thật xa như ước nguyện. Từ giây phút gặp gỡ và yêu thương người con gái ấy, Cố Khanh Hằng chàng đã bắt đầu sống một cuộc sống cho nàng, tất cả mọi thứ chàng làm đều chỉ vì Tang Tử, vì bình yên cho nàng và những người nàng yêu thương.
“Xin nương nương gọi thuộc hạ là Cố Thị vệ”
” Nương nương xin đừng quên đây là hoàng cung. Người là chủ tử, nhất định phải cẩn thận, thuộc hạ tiến cung chỉ là muốn nhìn thấy người bình an, không muốn … không muốn tiếp xúc gần gũi với người.”

Đúng vậy, chàng không cần gì, không cần chức danh con trai đại học sĩ đầy quyền thế, không cần cuộc sống giàu sang nơi phủ đệ, không cần phải là người đàn ông được chăm sóc kề cận bên nàng. Chỉ cần nhìn thấy nàng bình an, chỉ cần nhìn thấy nàng hạnh phúc, thế là quá đủ. Tình yêu phải lớn đến thế nào thì mới có thể yên lặng dõi theo người mình yêu bên kẻ khác, mới có thể năm lần bảy lượt sinh tử chẳng màng, mới có thể xem phu quân của nàng là người mình phải hầu cận và tin tưởng? Cố Khanh Hằng, từ lâu rồi, đã chẳng còn sống cuộc sống của mình…

Mệnh Phượng Hoàng đâu chỉ là số mệnh của người phụ nữ đứng đầu Hậu Cung quyền cao chức trọng, của một mình Tang Tử, vì thế tôi muốn viết, không chỉ cho nàng và vị hoàng đế của mình, mà cho cả những con người âm thầm ở đó, như Triêu Thần, như chị em Thiên Phi và như Cố Khanh Hằng…

Post navigation