Không hiểu sao khi đặt bút viết review cho Mệnh Phượng Hoàng, tôi lại muốn viết cho các nhân vật phụ nhiều hơn cho Tử Khâm và Tang Tử, cho những gì họ đã làm và đã sống vào điều bản thân tin tưởng. Bây giờ ngẫm lại, quả thật tôi không thể ghét một nhân vật nào trong Mệnh Phượng Hoàng, kể cả Thiên Phi, kể cả Phất Hi. Và không thể không nhắc đến người con trai duy
nhất của Cố gia, Cố Khanh Hằng. Chàng là thanh mai trúc mã của A Tang, luôn gọi nàng bằng hai từ vô cùng trìu mến và ấm áp, Tam Nhi. Chàng là người đầu tiên thừa nhận sự tồn tại của nàng, là ánh sáng dịu dàng duy nhất trong tuổi thơ lạnh lẽo của Tang Tử, và là người duy nhất có thể bỏ qua mọi thứ, chỉ vì Tam Nhi của chàng. Khanh Hằng là người đàn ông đến sớm nhất trong cuộc đời của nàng, nhưng mãi mãi không thể trở thành người mà nàng chọn. Lí do không phải vì chàng mãi không mở miệng, lí do
không phải vì chàng quá yêu chiều ước mơ của cô gái nhỏ, mà có lẽ chỉ vì số phận. Tang Tử đủ thông minh, đủ tinh tế để nhận ra tình cảm của Khang Hằng, nhưng nàng lựa chọn bước qua. Nàng không thể cam chịu cuộc sống bị xem thường của gia đình họ Tang, bị chê cười vì xuất thân thấp kém dưới con mắt Cố lão gia, nàng chỉ có thể rời bỏ Khanh Hằng, sống cuộc sống của riêng mình. Cố Khanh Hằng quá hiểu nàng, quá hiểu tâm nguyện của người chàng yêu thương, chính vì thế chàng không thể giữ, cũng không
dám giữ, chỉ có thể chắp thêm cánh giúp nàng bay đi, thật cao thật xa như ước nguyện. Từ giây phút gặp gỡ và yêu thương người con gái ấy, Cố Khanh Hằng chàng đã bắt đầu sống một cuộc sống cho nàng, tất cả mọi thứ chàng làm đều chỉ vì Tang Tử, vì bình yên cho nàng và những người nàng yêu thương. Đúng vậy, chàng không cần gì, không cần chức danh con trai đại học sĩ đầy quyền thế, không cần cuộc sống giàu sang nơi phủ đệ, không cần phải là người đàn ông được chăm sóc kề cận bên nàng. Chỉ cần nhìn thấy nàng bình an, chỉ cần nhìn thấy nàng hạnh phúc, thế là quá đủ. Tình yêu phải lớn đến thế nào thì mới có thể yên lặng dõi theo người mình yêu bên kẻ khác, mới có thể năm lần bảy lượt sinh tử chẳng màng, mới có thể xem phu quân của nàng là người mình phải hầu cận và tin tưởng? Cố Khanh Hằng, từ lâu rồi, đã chẳng còn sống cuộc sống của mình… Mệnh Phượng Hoàng đâu chỉ là số mệnh của người phụ nữ đứng đầu Hậu Cung quyền cao chức trọng, của một mình Tang Tử, vì thế tôi muốn viết, không chỉ cho nàng và vị hoàng đế của mình, mà cho cả những con người âm thầm ở đó, như Triêu Thần, như chị em Thiên Phi và như Cố Khanh Hằng… Post navigation |