Hướng dẫn bắt trân thú trong liệt hỏa như ca

GkỆt dểe pdẦi tdkài

Dểe tu gè 5 nder bejo skàu nec pdẮk iþk gè nec idắt idç fejo gấk nþ adẮ iĎifadåif nån dkỆu ừif ndcåif, ĕớn, pdcif ắi, ĕỞif tdỚk nþ tdỎ ndẶi 48% nånsakgg nỦe lcss iẳu fẶp tey nec tdỦ dẦu idƸ ac nẦi tdìi pdåp pdcif nþ tdỎ muggjåu ĕåid fkẳt Nò ]ìi RrƸỚif Rdỡe dkỆi gè lcss jấid idắt tdỚk ĕkỎj dkỆitấk, adk ĕî gài Ifuyài Eid ĕẦy ĕỦ nån sakgg dểe tu vèc trẪi ĕắu ndị nẦi ndấyrẮk GkỆt Bkỏj adảp jep lcss vè quåk idể ndị nþ ĕổt tốk ndẳt trài dçid lấi tdắytcèi jep ĕìu ĕìu nūif gè gỪe.

GkỆt Bkỏj

gè truif tìjnỦe Dểe tu adkẳi ndcDểe tu fẦi idƸ lắt tỪ trài tcèi jep0 ĕừif trài GkỆt Bkỏj dỞk jåu, dỞk jeie,fkẮj tốk ?8% såt tdƸƥif nỦe lcss nüi quåk tdç ndều såt tdƸƥif adk ĕừif tràiGkỆt Bkỏj. Dểe tu nþ jắy nånd lukgb adån ideu idƸif tdoc jçid ndona tdçlukgb tdoc Dểe tduại gè ởi åp vè bỏ ndƥk idắt, nånd ndƥk adån jỊk ifƸỚk tỵlukgb.

Nånd lukgb Dểe tu dểe tduại 0

Hướng dẫn bắt trân thú trong liệt hỏa như ca

-

Gkid Aỻ 0 Dểe Dcèi RduẪt

.

Dểe dcèi nþ tẦj lải adå xe iẳu ĕừif fẦi lcss bỞi bejo adåadểo. Bc lukgb tdoc dểe tduại iài dểe dcèi ồ ĕìy ndðif te ndỊi

Idkài DỞi (

jỖk tẦif tĎif 5% såt tdƸƥif buy trç 6fkìy).Nån cp nẦi quei tìj tdoc tdừ tỵ 050 % nớif bỞi idkài dỞi< 0 Dểe Dcèi pdåt xấ\>0 tdỚk fkei dỞk ndkàu20 Idkài DỞi nớif bỞi

Hướng dẫn bắt trân thú trong liệt hỏa như ca

-RuyỆt aỻ 0 Ęấp Dểe RduẪt.

^akgg tấc iài tdƸƥif dkỆu dểe tu dểe tduại,lumm tổn ndấy idƸ jò tƥpdẮi gỵn ië nån sakgg ac tdỎ ndẶi nỦe lcss, ifĎi nẮi ĕƸỚif ĕấi nỦe lcss,adk ndấy tấc re GkỆt Bkỏj bƸốk ndìi ĕổt nån aằ ĕềnd lài trài. Nån cp queitìj.50 Adk Rdk Xdåp jỖk adk bk nduyỎi tấc re GkỆt Bkỏj bƸốk ndìi.<0 Rkàu dec Idkài dỞi tĎif tkjo tdk pdåp\>0 5 aằ ĕềnd tĎif tkjo tdk pdåp20 Nþ x tẦif Idkài dỞi tĎif tkjo GkỆt Bkỏj?0 -nb tuyỆt aỻ

Hướng dẫn bắt trân thú trong liệt hỏa như ca

Đọc Liệt Hỏa Như Ca chắc chắn là hành động tự ngược đãi bản thân của tôi. Lao đầu vào truyện này vì mục đích tốt, vì giới thiệu cũng ổn mà văn án cũng ổn, nhưng sau khi nhận ra độ nhảm nhí của nó tôi vẫn tiếp tục đọc, tại sao? Tại vì sở thích tự ngược đãi bản thân, nhưng thực ra chỉ là một phần thôi, phần còn lại là vì tôi khá thích Ngọc Tự Hàn, một trong 3 anh soái ca cạnh nữ chính. Được, tôi thừa nhận truyện đó cũng có cái gì đó làm tôi khá thích, nhưng đấy là điểm sáng duy nhất, còn lại cả câu chuyện chỉ xứng đang 1 cái lắc đầu của tôi.

Tôi thích đùa là Liệt Như Ca không biết hên hay xui mà có đến 3 anh soái ca yêu điên cuồng, nhưng về cơ bản là cả 3 anh này đều khiếm khuyết, một anh hifi, một anh vũ phu và một anh què. Tất nhiên tôi là dạng người thà khiếm khuyết về cơ thể còn hơn khiếm khuyết về tính cách cho nên tình cảm đặt hết vào anh què – Ngọc Tự Hàn.

Ngọc Tự Hàn vô tình mang trên mình nhiều thứ tôi thích. Anh ta ôn nhu, anh ta đáng tin, anh ta đem lại cho người mình yêu cảm giác bình an trong lành như nước. Thường thì các soái ca là phải cuồng nhiệt, phải hừng hưc, phải yêu hết mình, nhưng trong tất cả những tính cách soái ca cơ bản, tôi chọn ôn nhu có lẽ vì tính tôi thích bình an như vậy. Chỉ cần một câu trọn đời bình an có thể khiến tôi cảm thấy ấm áp, hay câu nói cuối cùng của Tôn Gia Ngộ: “Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ” có thể khiến tôi bật khóc cho dù trường đoạn trước đấy tôi không đọc một chữ nào. Ngọc Tự Hàn đáng thương, nhưng anh ta không oán thán, có oán thán cũng chẳng được gì, tôi lại càng thích sự bình lặng chấp nhận sự thật của anh ta. Người ta bảo tình yêu của Ngọc Tự Hàn cho Như Ca không cao cả đẹp đẽ như Tuyết, cũng không bi ai khắc cốt ghi tâm như Chiến Phong, nhưng với tôi thì tình cảm của anh ta là trong sáng nhất, là điều đáng ngưỡng mộ nhất. Anh ta cho Như Ca một nơi để nương tựa để giải tỏa lòng mình, làm một người mà cho dù cả thiên hạ quay lưng với cô thì cô biết anh vẫn ở bên, anh ta đã trở thành người mà Như Ca nghĩ tới đầu tiên khi gặp bất cứ thứ gì. Ngọc Tự Hàn cũng cho cô một sự che chở bình an, tự do nhưng không chiếm hữu như Chiến Phong, không ủy mị nài ép như Tuyết. Tôi thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi anh ngồi trên xe lăn với dáng vẻ thanh nhã, với cốt cách thanh cao bẩm sinh mà có, với tất cả sự dịu dàng, uy nghiêm, tịch mịch, tĩnh lặng trong con người anh ta. Với tôi Ngọc Tự Hàn là viên ngọc sáng duy nhất của bộ truyện, đáng tiếc là nó lại bị lẫn trong một đám tạp nham không thể nuốt nổi.

Tuyết xuất hiện ngay sau Ngọc Tự Hàn, nếu Ngọc Tự Hàn ngay lập tức gắn với từ thích thì Tuyết gắn với từ không thích. Vốn tôi không đặt anh ta vào vị trí soái ca bởi trong mắt bởi căn bản là anh ta không phải là đàn ông ngay từ lần đầu tiên bước ra. Thực xin lỗi những ai thích Tuyết, chỉ là tôi không thể cảm được nhân vật này. Nếu tác giả miêu tả anh ta dung mạo như tiên, tuyệt sắc mỹ nam, điên đảo thần hồn hay cái gì đó không giống người mà giống tiên khác nữa tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận thì tích cách anh ta tôi không dung nạp vào đầu cho nổi. Anh ta xuất hiện và bắt đầu nước mắt lưng tròng. Tôi nghe thấy một tiếng bùm trong đầu, đây là cái thể loại gì vậy? Anh ta mè nheo, anh ta trẻ con, người ta có thể cho đấy là điểm cộng, tôi thấy đấy là điểm trừ, với tôi anh ta như một người đồng tính luyến ái. Về cơ bản anh ta không biết yêu thế nào, anh ta hy sinh hết mình, nài ép Như Ca yêu anh ta, chấp nhận một tình yêu giả dối chỉ để lừa gạt bản thân. Anh ta vốn đã biết Như Ca nhất định không yêu mình, trước khi nhập tiên anh ta chấp nhận lời nguyền này, cớ sao bây giờ lại hối hận, lại ép cô ấy “cố gắng để yêu” mình? Tôi thấy Như Ca không sai, cô cực kì dứt khoát với Tuyết, cô không yêu nên cũng không đùa cợt với tình cảm của anh ta, cô hiểu và đã cố gắng nói cho Tuyết hiểu nhưng về cơ bản là anh ta không hiểu những gì cô nói. Cô muốn cứu sống Ngọc Tự Hàn nhưng không mù quáng, không đánh đối giữa Tuyết và Ngọc Tự Hàn. Với Tuyết, cô không hề làm sai bất cứ điều gì.

Điểm cộng duy nhất của Tuyết là anh ta si tình đến phát cuồng, nhưng anh ta lại không bao dung như chính anh ta tưởng tượng. Anh ta nài ép Như Ca nhớ mình, mà về căn bản là không thể vì vốn cô chẳng phải tiên mà nhớ được kiếp trước. Cô là người ở kiếp này, và kiếp này cô có một Phong sư ca, một Ngọc sư ca, cả hai đều đã có vị trí vững chắc trong lòng cô, sao Tuyết lại nhảy ra đòi nhất định phải có 1 chỗ đứng cao hơn cả hai người kia? Với tôi, Tuyết yêu với kiểu yêu của một cô gái, si tình với kiểu si tình vủa một cô gái, chỉ có thể khiến tôi thương bằng lí trí chứ không thể yêu bằng trái tim, và trong cuộc chiến soái ca, anh ta đã thua cuộc ngay từ lần đầu tiên xuất hiện trong mắt tôi.

Chiến Phong xuất hiện, tôi chỉ có thể dành ra 1 từ ghét. Vâng, 3 soái ca xuất hiện cảm xúc ngày một thụt lùi. Chiến Phong là mẫu soái ca tôi kinh điển ghét: anh ta si tình đấy, đau đớn đấy, nhưng mà mù quáng, vì đầu óc trì độn mà tỏ ra thông minh của mình, anh ta đã tự bóp chết hạnh phúc của mình. Không hiểu tại sao tất cả những nhân vật kiểu này dù được miêu tả thông minh cách mấy, tài năng cách mấy tôi vẫn chỉ có thể cảm thấy bọn họ quá ngu ngốc. Họ chỉ vì lời người lạ xúi bẩy chẳng biết thực hư mà có thể chăm chăm giết người nuôi mình cả đời vì một người mình chưa gặp một ngày mà không thể đường hoàng đến hỏi(đây là 1 lý do tôi ghét Dương Quá). Cuối cùng, anh ta nhận lại tất cả những gì anh ta xứng đáng, có lẽ lại biến thành một tâm ma vương vẩn khắp thế gian vì tình yêu của mình mà chẳng từ thủ đoạn. Những kiểu nhân vật không biết tôn trọng hạnh phúc của bản thân thế này thì nhất định không xứng đáng được hạnh phúc.

Về nữ chính thì tôi thấy Liệt Như Ca không tệ, có đầu óc, có nghĩa khí, không mù quáng, quan trọng là rõ ràng với tình cảm của mình. Cô yêu Chiến Phong, nhưng cô cũng có giới hạn của mình, đến lúc vượt qua giới hạn, cô dứt khoát dứt tình. Cô tin tưởng Ngọc Tự Hàn thì chắc chắn tin tưởng, không thể chỉ vì một hai câu mà lung lay. Cô không yêu Tuyết thì cũng nói thẳng với Tuyết, cô cố gắng thử yêu nhưng không đảm bảo trước bất cứ điều gì. Một cô gái thẳng thắn như vậy tôi không thể ghét.

Hỏa Liệt Như Ca tôi đọc chẳng qua là để tự ngược bản thân, chứ xét công bằng thì truyện này chán. Văn phong với lối viết xuống dòng vô tội vạ là điều tôi ghét nhất thì được áp dụng tràn lan trong truyện này, chỉ được 1 điểm cộng trong văn phong là miêu tả rất được. Cốt truyện thì càng tệ hơn, Âm Dạ La và Tuyết quả là thần thánh, đâu cũng thấy, gì cũng biết, là những mẫu nhân vật chẳng có gì là không làm được bình thường chỉ xuất hiện 1 mà trong truyện này xuất hiện đến 2. Kết truyện Ngọc Tự Hàn và Tuyết lưỡng long nhất thể thật sự là vừa tệ vừa chắp vá lại không công bằng với cả hai. Cả Ngọc Tự Hàn cả Tuyết đều không có được tình yêu trọn vẹn, thứ họ có được lại là một sự lưỡng long nhất thể khác từ yêu và thương không dành cho một mình mình. Ai có thể khen cái kết này đúng, chứ riêng tôi thì chẳng thấy nó đúng ở chỗ nào.

Trong cái mớ hỗn độn Minh Hiểu Khê tạo ra trong câu chuyện này, gần như tôi chẳng ưng bất cứ chi tiết nào, tôi còn chẳng thể nhìn ra quan điểm của tác giả về bất cứ thứ gì thông qua những câu chữ trong truyện. Có lẽ sau bộ truyện này, tôi chỉ xin mang Ngọc Tự Hàn đi, còn lại tất thảy tôi trả lại cho Minh Hiểu Khê, lần sau tôi chắc chắn không bao giờ đọc truyện của Minh Hiểu Khê nữa. Một tác giả không thể hiểu thế nào là nhân sinh quan, không thể truyền tải một thông điệp nào thì những truyện của cô ấy chắc chắn không đáng đồng tiền bát gạo. Có người bảo đọc Hỏa Liệt Như Ca thấy thương tâm, riêng tôi thì bộ này không thể lấy được của tôi nửa giọt nước mắt. Tôi chỉ thấy thương tâm với một mình Ngọc Tự Hàn mà thôi.