Munashii là gì

Munashii là gì

Don't forget that you're beautiful!

  • Posts
  • Archive

Tình yêu là thứ chó má mà luôn mò đến khi mình đêk cần nó , và nguẩy đít vào mặt mình bỏ đi ngay lúc mình đang kỳ vọng vào nó vcl. Sau đó vào một ngày đẹp trời ko xa khi mình thật sự coi nó là nghiêm túc , nó sẽ quay lại điện thoại cho mình vào lúc mình ngủ say nhất và nói : - Xin chào , bố mày là trò hề đây ! Chúc ngủ ngon ! :D

More you might like

photogallery

Munashii là gì

“Thế giới này, không phải bạn cứ nhường là vấn đề có thể giải quyết. Chỉ sợ, hôm nay nhường một bước, về sau càng phải nhường rất nhiều bước hơn!”

[Mảnh vá trái tim - Đản Đản]

If you wanted me you would just say so
And if I were you, I would never let me go

photogallery

Munashii là gì

Ở sai chỗ / Với sai người, có cố gắng mấy cũng thành sai.
Chọn đúng nơi / Ở cạnh đúng người, chỉ cần là-mình thôi đã đúng.

#nguyenthienngan

Em có sợ chết không?
- Có chứ!
Là khi nào?
- Khi em nhìn những người mình yêu thương đau khổ…

Drink up with me now And forget all about The pressure of days Do what I say And I’ll make you okay And drive them away…

Ta cứ hôn cứ hôn thật lâu Càng hôn em thấy như mới đang bắt đầu. Mong dài nữa phần đời còn lại Để yêu hoài mãi mãi chẳng tàn phai…

#me and #him

-“anh nghĩ sau này em sẽ làm được việc gì?”
-“chưa ra trường thì em sẽ không định hình được mình sẽ làm gì đâu.Sau này đi làm một số việc rồi em sẽ nhận ra mình thích gì”
-“vậy anh thích gì?
-"anh thích em”

Tôi chưa bao giờ là một người con gái đẹp nhất nhưng cũng chưa từng là một cô gái xấu xí.Thế nhưng hạnh phúc cũng đâu có trọn vẹn.Tôi từng có cuộc tình êm đềm và bình yên tới đỗi tưởng chừng sẽ không bao giờ có sóng gió.
Chúng tôi quen nhau không vội vàng,yêu nhau cũng không vội vã.Mọi thứ cứ chậm chậm như thể chúng tôi sinh ra là dành cho nhau và chẳng bao giờ cần quan tâm những nỗi lo ngại nào xung quanh cả.
Chúng tôi là một cặp đôi.Bình thường từ vẻ bề ngoài tới những hành động.Cũng có những ngày cuối tuần tay trong tay trên những con đường quen thuộc.Anh lành…và hiền.Đó là điều duy nhất tôi cảm nhận ở anh từ ngày đầu tiên quen tới khi chia tay tôi vẫn nghĩ như thế.
Tôi đã từng thoáng nghĩ tới ngày chúng tôi có thể về cùng một nhà.Sở dĩ là thoáng qua vì tôi còn trẻ.Còn học hành và sự nghiệp dài đằng đẵng phía trước.Thế nhưng chưa một lần tôi nghĩ mình có thể xa nhau vì lý do ấy.
Người ta thường nói xa mặt cách lòng,nhưng tôi chưa bao giờ coi nó là vấn đề và tôi nghĩ anh cũng vậy.Chúng tôi vẫn thật nhớ nhau và yêu thương qua từng ngôn từ,từng hành động cho tới phút chia tay.Tôi tự hỏi đã ai từng chia tay mà không thể nhẹ nhàng hơn như tôi chưa?
Tối ấy anh đón tôi đi dạo như những lần anh đã từng.Chúng tôi vẫn vui vẻ và tha thiết biết bao sau cả một thời gian không gặp.Mọi nhớ thương chỉ xảy ra vỏn vẹn 30p sau khi tôi đề nghị rằng có thể nào chúng tôi ngừng yêu nhau không.Tôi không hiểu ngần ấy thời gian rồi tôi lại có thể nói như vậy.Anh buông đôi tay đang ôm tôi ra trong khi tôi vẫn giữ anh rất chặt.“ Em có người khác rồi à?” - “ Chắc người ta tốt với em hơn anh” “ Quen người ta lâu chưa mà giờ mới nói?…vv những câu hỏi dồn dập khiến tôi chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.Tôi nói anh rằng hạnh phúc nó vốn rất đơn giản nhưng tự chúng ta đã làm phức tạp hoá nó lên và mọi thứ đã không còn như trước nữa.
"Lên xe đi anh đưa em về”
Không nặng lời,không cãi vã,không oán than cũng chẳng chút lưu luyến.
Kể từ đó chúng tôi im lặng.Thầm trách bản thân mình không đủ tốt với anh,thầm nghĩ rằng thời gian sẽ đủ làm phôi pha mọi thứ nhưng rồi một tuần tôi như phát điên.Anh không liên lạc gì với tôi,tựa như tôi chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh gần 2 năm qua vậy trong khi lòng tôi đã dần yếu đuối quá.
Tôi gọi cho anh.1,2,3 và những cuộc sau đó chỉ nhận được tiếng tút dài.Tôi thẫn thờ bước đi như vô hồn,đau đớn tới độ nước mắt không thể nào dám rơi khỏi mi.Sao anh dễ dàng quên tôi như thế,điều này là không thể.Tôi bật cười như con dở,dồ ga xe và lao đi.
Tôi muốn lao nhanh về gặp anh,tôi chỉ cần thấy anh thôi,ôm anh vào lòng và nói tôi thực sự nhớ anh,tôi sẽ chấp nhận hết mọi thứ thuộc về anh chỉ cần được ôm anh như thế.
*Rầmmm*
…mọi thứ nhoè đi,nhạt nhoà,những tiếng nhốn nháo,những bóng đen xa lạ…và tôi chẳng thể thấy anh.
Kể từ khi tỉnh lại sau tai nạn tôi như thành người khác.Không vui,không buồn.Tôi không mất trí nhưng những kí ức về anh thật sự nó nhạt nhoà đến kinh ngạc.Tôi không còn cố liên lạc với anh,không còn muốn nhắn tin cho anh.Và tôi cũng sẽ chẳng bao giờ còn muốn nói với anh rằng tôi chưa từng có người khác,mà tôi chỉ hèn hạ đọc từng tin nhắn của anh với người ta để thấy anh yêu họ ra sao dù anh vẫn bên tôi nói yêu nhiều thế nào;và rằng tôi vẫn luôn định vị xem anh ở đâu và làm gì với ai.Những lừa dối.Có lẽ nỗi đau lâu nay tôi nghĩ mình có thể chịu được nó cũng giống như bóng nước quá căng mà vỡ tung toé.Khi con người ta không thể đau hơn thì nó sẽ trở thành vô cảm.Có lẽ với anh hai năm là giới hạn còn tôi.Giờ nghĩ tới anh,tôi nhạt lắm;tựa như giấc ngủ mơ tôi trả hết nợ duyên cho anh từ kiếp trước trong kiếp này!

Chỉ có sự ích kỉ vẫn luôn nhân danh tình yêu để tò mò hiếu kì về cuộc sống mới của người từng yêu - đã cũ!