Ông Xã Nhà Giàu Đang Tự ăn Giấm Của Bản Thân Wattpad

Bạn đang đọc truyện Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình của tác giả A Tần A Tần. Hai người cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành, từng bước một cùng nhau học trung học, tới đại học.

Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình bên...

nhau thời gian dài lâu, cứ vậy mà nắm tay nhau, cùng đi đến hôn nhân, mỗi ngày đều là ngọt ngào luyến ái, mỗi ngày là cuộc sống gia đình hạnh phúc, tháng ngày trôi qua tự tại, vui vẻ.Tô Ý Nhiên không biết thật ra cậu là người xuyên không, nhân vật này vốn là một vai pháo hôi tích cực hãm hại vai phản diện, mà cậu cũng không biết rằng chồng mình chính là vai phản diện đó, chỉ là đã trọng sinh, thế nên hai người mới có thể hạnh phúc bên nhau như thế.Chỉ là một ngày nọ, biến cố ập tới, Cố Uyên Đình không rõ nguyên nhân mà mất đi kí ức, hắn chỉ có thể nhớ tới đời trước, chính là những điều đã xảy ra tại thời điểm trước khi hắn trọng sinh...Mà cuộc đời nguyên bản khi chưa trọng sinh của hắn lại trái ngược hoàn toàn với cuộc sống hạnh phúc hiện tại.Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn đừng bỏ lỡ [Abo] Mỹ Thụ Bị Đánh Dấu hoặc Mạt Thế Chi Phế VậtMời các bạn tiếp tục đọc!

WattpadVN

Chương 2: Muốn thơm thơm

Hai người ngồi đối diện ăn sáng, Tô Ý Nhiên sợ trạng thái của Cố Uyên Đình còn chưa ổn: "Hay là hôm nay anh đừng đến tiệm nha? Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, em sẽ về sớm."

Trước đó cậu có đặt mười mấy cái máy làm đồ ngọt ở cửa hàng thiết bị điện, ông chủ đã hẹn cậu trưa nay sẽ giao máy đến tiệm.

Nếu không phải còn có hẹn với người khác, thì cậu đã ở nhà với anh Đình rồi.

Tô Ý Nhiên nghĩ, nếu việc ở tiệm sắp xong, lúc đó cậu sẽ về sớm một chút.

Cố Uyên Đình còn có chuyện của mình cho nên gật đầu đồng ý.

Sau khi thu dọn chén đũa, Tô Ý Nhiên nhìn đồng hồ gần tám giờ hai mươi, chào tạm biệt Cố Uyên Đình, cậu cầm lấy chìa khóa định ra ngoài.

Cậu bê hai cái thùng lớn nằm ở chỗ tủ giày lên, cậu khom lưng muốn cầm thêm mấy cái túi còn lại, thấy hơi khó khăn, miệng bảo Cố Uyên Đình đến giúp: "Anh Đình, giúp em một tí đi."

Cố Uyên Đình: "..."

Cố Uyên Đình cũng muốn xuống lầu dạo quanh đây xem thử, tiện thì ôm hai cái thùng từ Tô Ý Nhiên luôn, ra hiệu Tô Ý Nhiên cầm túi: "Tôi mang xuống cho."

Tô Ý Nhiên ngẩng đầu cười với hắn.

Cố Uyên Đình nhìn lúm đồng tiền nho nhỏ bên má phải của cậu, không nói gì đi ra trước.

Lúc đi ra Cố Uyên Đình có ngoái lại xem số phòng, hắn để ý một tầng của tòa nhà này có tám căn hộ, khá sát nhau, còn hành lang thì tương đối hẹp.

Thang máy dừng ở tầng này, cửa thang máy mở, ở trong có một bà dì cầm giỏ đi chợ, dường như bà dì biết bọn hắn, bà vừa chào vừa chọc: "Vợ chồng son cùng ra ngoài nhỉ."

Cố Uyên Đình đơ người một lát, sau đó hơi nhíu mày.

Tô Ý Nhiên cười trả lời: "Dạ dì, dì đi chợ ạ."

Bà dì kia hớn hở mà nói dăm ba câu với Tô Ý Nhiên, thang máy dừng ở tầng một.

Hai người xuống thêm một tầng phụ nữa, dừng ở bãi đậu xe dưới hầm, Cố Uyên Đình để ý xe của Tô Ý Nhiên là một chiếc phổ thông không biết tên hãng.

Tô Ý Nhiên mở cốp ở đằng sau xe, cẩn thận cất thùng giấy và túi vào, rồi quay lại nhìn về Cố Uyên Đình: "Vậy em đi trước nhé, anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

Lúc mở cửa ghế tay lái, Tô Ý Nhiên cứ cảm thấy hôm nay có điều gì đó sai sai, cậu có cảm giác thiêu thiếu.

Sắp ngồi vào ghế, cậu bỗng nhớ ra, ngày hôm nay quên hôn chào buổi sáng rồi.

Tô Ý Nhiên ngoảnh lại nhìn Cố Uyên Đình, phát hiện hắn vẫn đứng yên tại chỗ không đến, nên cậu đành bịch bịch bịch vài bước nhỏ chạy lại.

Cố Uyên Đình đang đứng đợi Tô Ý Nhiên lái xe rời đi, chỉ thấy đối phương đột nhiên quay về, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh ướt át hiện vẻ muốn nói lại thôi.

Cố Uyên Đình: "?"

Tô Ý Nhiên ngửa đầu nhìn Cố Uyên Đình, Cố Uyên Đình rất cao lớn, khuôn mặt thì lạnh lùng, đường nét sắc bén, đôi mắt hẹp dài thâm thúy vẫn luôn dịu dàng nhìn cậu, lúc ôm cậu, hắn còn có thể bao bọc cả người cậu ở trong ngực nữa.

Bây giờ nhìn thấy sự thắc mắc trong mắt Cố Uyên Đình, cậu không kiềm được mà đỏ mặt.

Tuy cả hai đã là đôi chồng chồng già rồi, nhưng ở mấy chuyện thế này, cậu vẫn còn thấy hơi ngại.

Chủ, chủ động xin thơm thơm cái gì...

Tô Ý Nhiên có cảm giác hai bên má nong nóng, chắc chắn là hồng luôn rồi, nhưng chờ cả một phút mà anh Đình vẫn chưa cúi đầu ôm cậu hôn cậu.

Vành tai của Tô Ý Nhiên hiện một lớp màu hồng nhạt, cậu nhắm mắt lại, kiềm nén ngại ngùng mà nhón chân lên, hôn nhanh một cái lên môi Cố Uyên Đình, nhỏ giọng nói: "Hôn chào buổi sáng."

Nói xong cậu chạy đi như đang bỏ trốn, để lại anh Đình đang ngơ ngác ở đó.

Cố Uyên Đình phản ứng chậm chạp đứng tại chỗ, mãi sau đó mới lùi lại một bước, lúc này Tô Ý Nhiên đã nhanh chóng lái xe rời khỏi bãi đậu, sau đó lủi mất.

Một nụ hôn trong sáng.

Trên môi không hiểu sao lại thấy ngưa ngứa, tim hắn không kiểm soát được mà động đậy.

Chuyện gì thế này? Thật kỳ lạ.

Bản năng cảnh giác của hắn hệt như không tồn tại trước mặt người tên Tô Ý Nhiên này.

Cố Uyên Đình cau mày, nhìn một vòng quanh bãi đậu xe, xem ra không có gì khác lạ, chỉ là một bãi đậu xe bình thường mà thôi.

Hắn rời khỏi bãi đậu xe, định bụng đi dạo trong tiểu khu này.

Đây là một tiểu khu kiểu cũ, cây cảnh ở đây cũng không tệ, nhưng thiết bị ban đầu lại không quá đầy đủ, nhà lầu cũng lộ vẻ cũ kĩ, ngoài mấy người trẻ tuổi mới mua nhà ở trong tiểu khu ra, đa số đều là người thế hệ trước.

Cố Uyên Đình đi đường, có thể nhìn thấy mấy bác gái đi tản bộ sáng sớm, một người trong đó có vẻ như biết hắn, nhìn thấy hắn thì dừng lại chào hỏi buổi sáng với hắn.

Điều này khiến hắn cảm thấy rất lạ lẫm, hắn đã quen với chuyện mấy người ở cạnh hắn đời trước, không phải dối trá thì là giả tạo chào đón, hoặc là sợ hãi mà né hắn từ xa.

Mà lần thứ hai mở mắt ra, dường như tất cả đã thay đổi.

Cố Uyên Đình xoay người, quay về nơi hắn tỉnh lại, khóa cửa là khóa vân tay, hắn ấn ngón trỏ lên, cửa lập tức mở sau một giây.

Hắn đi vào phòng sách, mở sổ ghi chép ra bắt đầu lật.

Được một lúc thì hắn dừng lại.

Trong đầu đột nhiên chợt lóe câu nói "Vợ chồng son" của bà dì trong thang máy kia, quỷ thần xui khiến, Cố Uyên Đình mở ngăn kéo ở giữa bàn ra, từ sâu trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp gỗ màu đỏ.

Hắn mở chiếc hộp, có hai quyển sổ màu đỏ lẳng lặng nằm trong đó.

Lật giấy chứng nhận ra, trên tấm hình của sổ chứng nhận đó, hắn và Tô Ý Nhiên đều mặc áo sơ mi trắng, đầu sát bên đầu đối diện với ống kính, khóe môi cong cong, cười đến rất hạnh phúc.

Chủ sở hữu: Cố Uyên Đình

Ngày đăng ký: Ngày 26 tháng 12 năm 2017.

Số hiệu giấy kết hôn: *******

Giấy kết hôn.

Ba năm trước, hắn và Tô Ý Nhiên đã kết hôn rồi.

Cố Uyên Đình từng nghĩ "quan hệ" hiện giờ của hắn và Tô Ý Nhiên là bạn tình? Thậm chí là người yêu? Thế mà không nghĩ tới vốn đã kết hôn rồi.

Ngưng một lát, hắn trả giấy kết hôn về, sau đó tiếp tục lật sổ ghi chép.

...

Tô Ý Nhiên đến tiệm mới thuê, bắt đầu sắp xếp vị trí những thứ mà cậu mang từ nhà tới.

Tiệm mì này do cậu và Cố Uyên Đình cùng nhau mở, chọn rất lâu mới chọn được, ở trong khu bán hàng quy mô tầm trung, lưu lượng khách lớn, vị trí khá hẻo lánh, tuy giá cả vừa phải, nhưng phải đi đường ba mươi phút từ nhà.

Cậu mới sắp xếp tỉ mỉ mọi thứ xong, điện thoại liền vang lên, là nhân viên cửa hàng thiết bị có hẹn giao máy, bọn họ tới rồi, hỏi cậu vị trí cụ thể ở đâu.

Tô Ý Nhiên nói cho đối phương biết, chỉ mấy giây sau, hai nhân viên cửa hàng thiết bị thuận lợi đến nơi, chuyển hết mười mấy loại thiết bị lớn nhỏ như tủ lạnh, máy sấy khô, lò vi sóng, máy làm bánh mì, máy làm kem tươi mà cậu đã đặt vào.

Tiếp theo là dỡ thùng, lắp ráp, test thử, bận rộn cả nửa ngày, cuối cùng cũng làm xong hết mọi thứ.

Kiểm tra không có vấn đề gì, Tô Ý Nhiên ký tên lên biên lai, hai nhân viên cửa hàng thiết bị cột chắc mấy cái thùng không và mút xốp lên xe, đợi lát nữa sẽ chở về cửa hàng.

Sau khi tiễn bọn họ đi khỏi, Tô Ý Nhiên nhìn một hàng máy được xếp thẳng hàng trong tiệm, trong lòng rất vui vẻ, mới tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau này sẽ làm đồ ngọt với anh Đình ở đây mãi, cậu đã cảm thấy ngọt ngào cả người.

Tô Ý Nhiên rất thích ăn đồ ngọt, tâm nguyện trước giờ chính là mở một tiệm đồ ngọt.

Chuyện này có liên quan đến bí mật của cậu.

Thật ra cậu vốn không phải người của thế giới này, cậu là người xuyên việt từ một thế giới khác tới.

Cũng bởi sự thật này nghe quá mức khó tin, cho nên cậu vẫn chưa nói với anh Đình.

Kiếp trước Tô Ý Nhiên là trẻ mồ côi, lớn lên ở một viện mồ côi nhỏ, kinh tế của đất nước khi đó còn đang trong kỳ khó khăn, hỗ trợ của viện mồ côi còn rất hạn chế, mới đầu phải sống rất khổ cực, có một cái bánh bao trắng với ít rau xanh và đậu hũ thôi đã là bữa ăn phong phú nhất rồi.

Cũng may là, viện trưởng viện mồ côi đối xử với cậu rất tốt, các bạn nhỏ trong viện cũng rất hiền lành, không có giống các lời đồn viện trẻ mồ côi sẽ ghê rợn như trên internet.

Một ngày nọ, viện trưởng đột xuất gọi tiểu Ý Nhiên đến cạnh mình, rồi ông lén lút cho hắn một cục kẹo nhỏ.

Là cục kẹo đầu tiên mà cậu ăn khi vẫn còn là một đứa trẻ, cảm nhận mùi vị ngọt lịm tản ra trong miệng, cậu thật sự rất vui vẻ.

Bé Tô Ý Nhiên mãi không quên được cái mùi vị này, từ đó về sau liền có chấp nhất với đồ ngọt.

Vì cậu muốn sau khi lớn lên sẽ đi làm, nên khi còn đi học cậu đã lợi dụng thời gian mà bày ra một cái quầy nhỏ để bán đồ ăn, cũng thử qua các chức vụ khác nhau, lâu nhất chính là làm nhân viên trong một tiệm đồ ngọt ở phụ cận trường học.

Tốt nghiệp đại học xong, có một quãng thời gian cậu công tác 9 giờ đi 5 giờ về trong một văn phòng, ý định lập nghiệp ước mơ vẫn luôn rục rà rục rịch, cuối cùng quyết định từ chức để gây dựng sự nghiệp của mình.

Trải qua hai năm đầu khó khăn, cậu thành công mở một tiệm đồ ngọt thuộc về mình, việc buôn bán cũng bắt đầu phát triển dần.

Không ngờ được chính là, cậu chỉ mới cố gắng trang trải cho cuộc sống thoải mái sau này, lại bất thình lình xuyên việt, biến thành một đứa bé sáu tuổi ở thế giới khác.

Nhưng cũng may, Tô Ý Nhiên phát hiện, cuộc sống ở thế giới này và kiếp trước của cậu kiếp trước không có gì khác nhau, ngoài một ít địa danh và vài văn hóa khác lạ ra, có thể nói những thứ còn lại đều giống với thế giới kiếp trước của cậu.

Thậm chí, ở thế giới này cậu có cả cha mẹ, còn có người yêu.

Cậu và Cố Uyên Đình cùng nhau lớn lên, cùng trải qua từng giai đoạn trung học, đại học, rồi yêu nhau, sau đó kết hôn, mãi cho tới bây giờ, cuộc sống của Tô Ý Nhiên vẫn vô cùng hạnh phúc.

So với kiếp trước thì, chỉ kém mỗi một tiệm đồ ngọt.

Mà bây giờ, tâm nguyện này cũng được hoàn thành rồi.

Tô Ý Nhiên suy nghĩ này nọ, chợt nhớ Cố Uyên Đình không ổn ở nhà, lập tức dọn dẹp trong tiệm, khóa cửa sớm để về nhà.

Về đến nhà, cậu không thấy Cố Uyên Đình đâu, nhắn tin hỏi, cũng không thấy trả lời, Tô Ý Nhiên đoán chắc là hắn có việc đột xuất, cậu không để ý nữa mà bắt tay chuẩn bị cơm trưa.

Hôm nay anh Đình không khỏe, cậu sẽ nấu cơm trưa phong phú một chút vậy.

Tô Ý Nhiên bận bận rộn rộn trong bếp, đeo tạp dề nấu canh, lúc làm được một nửa thì nghe tiếng khóa cửa "tít" một tiếng, cậu liền rửa tay đi ra ngoài nhìn thử, đúng là Cố Uyên Đình về.

Tô Ý Nhiên thấy tóc hắn nhỏ nước xuống, quần áo hình như hơi ướt, kinh ngạc hỏi hắn: "Làm sao vậy anh? Bên ngoài trời đang mưa à?"

Đêm hôm qua mới có mưa thu, hôm nay trời vẫn âm u, khi cậu đi về nhà trời còn rất ổn mà, dự báo thời tiết cũng nói ngày hôm nay không có mưa.

Cố Uyên Đình liếc mắt nhìn cậu, nhàn nhạt: "Mưa nhỏ."

Tô Ý Nhiên lại thêm một lần niệm không thể tin dự báo thời tiết, cậu lau tay cho khô, đến gần Cố Uyên Đình hỏi: "Trong áo khoác có bị dính ướt chưa?" Vừa nói xong, tay cậu đã âm thầm thò vào mò mẫm trong áo khoác của Cố Uyên Đình.

Cố Uyên Đình: "..."

Chú Sẻ: Rốt cuộc edit xong chương 2 ỌvO