Tại sao arima tự sát

Warnings: Có Spoilers *------* Cũng không phải tự nhiên mà Arima Kishou bắt Kaneki Ken ăn thử thịt tang thi. Với trình độ não bộ của Arima Kishou thì Kaneki Ken nói đại khái về tang thi như vậy hắn cũng đã hiểu và đi đến kết luận là thành phố này đã bùng nổ dịch tang thi. Nếu người sống không còn nhiều thì Kaneki Ken sao có thể tiếp tục làm nhân số của con người thụt lùi chỉ vì dạ dày?

Tang thi nhiều như vậy, nếu không làm nguồn thức ăn thay thế được thì quá phí.

Ghoul đối với đa số loại bệnh tật virus là gần như miễn dịch. Tang thi cũng từng là con người, thịt của bọn chúng hẳn là vẫn còn tế bào RC. Càng nghĩ càng thấy Kaneki Ken thử thịt tang thi là hợp lý.

Chính vì vậy, dưới ánh mắt không nhiệt độ của Arima Kishou, Kaneki Ken ngậm đắng nuốt cay, rất là cẩn thận mà chọn ra một miếng thịt nhìn nguyên hình nguyên dạng một chút, xé ra cho vào miệng nhai.

Hừm, khá giống thịt ghoul, mùi vì ghê tởm cực độ. Nhưng mùi hương thì lại nhẹ hơn một chút, lại thiên hướng về tanh tưởi như thịt cá sống. Khi nuốt vào cổ họng thì trơn trơn dính dính cảm giác rất ghê người. Kaneki Ken nén xúc động muốn ói ra, nhắm mắt đem thịt nuốt xuống.

Nói tóm lại vẫn còn có thể ăn được, nhưng mà rất là ghê tởm đó...

Có lẽ vì thịt tang thi vẫn còn chứa tế bào RC, cơ thể Kaneki Ken trong nháy mắt tốt lên, tế bào RC bị chuyển hoá thành năng lượng mang lại cho Kaneki Ken cảm giác khoan khoái. Nhưng so ra nồng độ RC lại có vẻ ít hơn thịt người và thịt ghoul, dù gì tang thi cũng không phải sinh vật sống.

Đang tính báo cho Arima-san kết luận về thịt tang thi thì một đống mùi hương lại lần nữa xông vào mũi của Kaneki Ken, tai của hắn cũng nghe được tiếng bước chân dồn dập cùng mấy giọng nói lớn tiếng. Có người đến!

Hắn ra dấu cho Arima-san, rồi xoay người chạy nhanh vào hẻm nhỏ ở đằng sau, Arima Kishou tiếp nhận được ám hiệu cũng đi theo sau, thân ảnh của hai người đồng loạt biến mất, bị bóng tối cắn nuốt như thể chưa từng tồn tại.

Vài phút sau, tiếng bước chân và tiếng ẩu đả đã tiến đến chỗ hai người từng đứng. Có tiếng va chạm giữa vật nặng và da thịt, tiếng nói chuyện gấp gáp cùng với gào thét quái dị của tang thị trộn lẫn với nhau. Bên đó chắc là đang đánh nhau.

Kaneki Ken hơi thò đầu ra quan sát, cục diện mà hắn chứng kiến liền trực tiếp làm cho hắn ngu người.

Giữa ngã tư, một đám nam nữ tổ hợp đang cầm thanh sắt cùng mấy cây gâỵ dài đối phó với một vài tang thi theo đuổi họ. Này cũng không có gì quá ngạc nhiên, mà làm hắn trực tiếp ngu người chính là một nam nhân dùng tay bắn ra lửa! Một nữ nhân ném mấy cái băng trùy lung tung!

Hắn cảm thấy mắt của mình chắc là có vấn đề.

Tay phải vô thức đưa xuống sờ sờ túi quần bên phải, sờ không tới vật thể muốn tìm hắn liền nhớ bản thân không có mang theo kính mắt. Cho nên Kaneki Ken thần sắc nghiêm trọng quay sang nói với Arima Kishou:

Fandom & Disclaimer: Tokyo Ghoul :re by Ishida Sui

Pairing: Arima Kishou x Kaneki Ken/Sasaki Haise / Rating: NC-17

Genres:AU – SA | Angst | Action | Dark romance (?)

Warning: OOC | Gore | Mention of sex and violence

A/N:

  1. Viết cho họ như đã tự hứa với lòng mình. Fic gồm 3 phần. Nhân vật ở đây là Kaneki tóc đen sau chiến dịch Hoa Hồng, riêng Arima vẫn gọi cậu là Haise.
  2. Lần đầu tiên viết action và công tác điều tra nên tôi không tự tin lắm, lần tới sẽ cố gắng hơn.
  3. Tôi đã thay đổi thứ tự và thời gian của một số sự kiện diễn ra trong :re cho phù hợp.
  4. Tất cả những tổ chức, sự kiện, thông tin đều không có thật.

Summary:

I love how every night before bed you kiss me, smile, and say goodbye forever.

See you in the morning, in Hell.

―A Softer World: 1119

“Ngủ ngon em nhé, hẹn gặp lại em vào sáng mai, ở tận cùng Địa Ngục.

Và em ơi, cánh đồng hoa dưới vách đá đó,”

by Fliedera Lila

Tại sao arima tự sát

Credit: To the owner. I’ll be happy if someone let me know the original source. Thank you.

Kaneki nhớ, khi mới rời khỏi Cochlea, cậu đã về ở chung nhà với Arima cho đến lúc chính thức trở thành cố vấn của đội Quinx mới dọn ra ngôi nhà mới được CCG cấp. Hồi đó có một thời gian ngắn, chừng vài ba ngày, Arima nhốt Kaneki – lúc bấy giờ mang tên là Sasaki Haise – vào một cái tủ quần áo, chẳng hiểu vì lí do gì. Đó là một cái tủ đồ sộ làm bằng gỗ, sơn đen, to chừng hai sải tay người trưởng thành, cao quá đầu Arima và nằm sát vách tường, đối diện chiếc giường lớn. Về đồ đạc thì những món đồ nho nhỏ như vớ hay cà vạt đều được gấp riêng rẽ, gọn gàng ở ngăn ngoài, còn bên trong, quần áo mà chủ yếu là vest được treo thẳng thớm, chất đầy tủ. Đến giờ Kaneki vẫn nghĩ Arima Kishou có lẽ là một kẻ nghiện đen trắng, hai tông màu chẳng có gì ngoài ý nghĩa rất cơ bản trong bảng màu ấy đã mặc nhiên trở thành phong cách quen thuộc của anh. Thật sự khó tìm thấy bộ nào khác màu, họa chăng có thì cũng là những tông tối và lạnh. Haise bé nhỏ chẳng biết gì về bản thân khi đó đã phải trải qua quãng thời gian ngắn sống trong một nơi hạn hẹp, tù túng, hoàn toàn tối đen vượt xa cả Cochlea như thế, giống như nhân vật người mẹ bị nhốt trong cái nhà bằng bìa các tông bởi chính mẹ của bà trong truyện ngắn Bóng tối phận người (1), tác giả Yoshimoto Banana. Tủ có mùi vải, mùi bàn ủi, thỉnh thoảng dấy mùi sơn và gỗ hoặc thứ mùi riêng biệt của chính chủ nhân nó.

Sau đó tự dưng Kaneki thích cái tủ ấy kì lạ. Chẳng có lí do gì để hình thành nên sở thích của ai đó, nhưng thích một cái tủ thì cũng thật kì cục. Nó giống như một hộp kín an toàn, nói nôm na là một kết giới, o bế toàn bộ sự tồn tại của những thứ nằm gọn lỏn trong đó, nếu không quan sát kĩ thì sẽ chẳng tìm thấy vật hay người mình muốn tìm. Trong mô típ phim kinh dị hay tâm lí, chẳng biết bắt đầu từ đâu đã hình thành nên những chi tiết quen nhẵn như thế này: những linh hồn ẩn thân trong tủ quần áo hay nhân vật bị truy đuổi chạy vào phòng, đa số đều trốn vào tủ quần áo. Trong bóng tối ngập ngụa, có lẽ họ nghĩ rằng họ an toàn, bóng tối sẽ che chở họ, sẽ biến họ thành điểm mù mà quên mất rằng cái thứ gì đó đang truy đuổi họ sẽ luôn tìm đến cái tủ quần áo đầu tiên. Nó thật an toàn, mà cũng quá nguy hiểm. Nếu không kịp thoát ra chắc chắn sẽ bị kéo xuống địa ngục.

Kaneki khi còn là Haise chỉ nghĩ đơn giản rằng trốn trong cái tủ khiến cậu thấy yên tâm, sẽ tránh được nỗi sợ vô hình về gã Tử Thần, dù lúc đó anh ta vô cùng tử tế. Cái tủ như vỏ trứng, như thế giới. Takatsuki Sen, hay Yoshimura Eto, Cú Độc nhãn cấp SSS dưới lốt một nhà văn ăn khách, sau khi nghe đôi dòng tâm sự của cậu, cô ta, bằng khuôn mặt cười tươi rói bảo, dễ hiểu thôi, cậu vẫn đang tự nhốt mình trong một quả trứng. Cậu bối rối một cách không cần thiết, điều đó kìm hãm nỗ lực thoát ra của cậu. Giới hạn của cậu, lớp vỏ ấy, chưa bị phá vỡ.

Rồi chẳng đợi cậu trả lời, cô ta cao giọng hỏi thêm:

“Sắp rồi đấy. Cứ bối rối như thế liệu kế hoạch của cậu có thành công không?”

Kaneki muốn hỏi ngược lại Eto rằng cô ta nghĩ đưa ra lựa chọn về mạng sống dễ như chọn kẹo để ăn sao, nhưng không, cậu đã hỏi một cách lịch sự: “Vậy theo cô, tôi cần phải làm gì?” Câu trả lời cậu nhận được từ cô ta vẫn là một khuôn miệng nhoẻn cười nhưng câu từ rơi ra thì như dao găm.

“Thì cứ làm theo những gì cậu đã tính toán thôi. Nhưng đương nhiên cậu phải trả giá, đắt nhất là mạng sống. Lựa chọn làm gì cũng dẫn đến kết quả, có điều, cậu không thể chiến thắng số phận đâu.”

Rồi khóe mắt cô ta hấp háy theo nhịp dừng, bàn tay đan lại đặt dưới cằm, nâng ánh nhìn lên cao.

“Này, cậu có tin vào Chúa không, Kaneki? Tôi thì tin lắm. Mà cậu cũng nên có một niềm tin, ít nhất là để giải đáp và cứu rỗi cuộc sống dở khóc dở cười của mình.” Nói đến đây, Eto hạ giọng: “Với tôi, trên đời ai cũng vậy, dù có vùng vẫy, có cố gắng thay đổi đi chăng nữa thì cũng hoàn toàn nằm gọn trong vở kịch múa rối của Chúa. Thay đổi ư? Mọi người thường lầm tưởng ai đó thay đổi được là nhờ nỗ lực và tư tưởng cầu tiến, nhưng điều đó không đúng toàn bộ. Đó chẳng qua chỉ là việc Chúa thay một sợi dây mới, hoặc xoay con rối của Ngài theo hướng khác. Tất cả đều đã được tính toán rồi. Thôi thì cậu cứ đợi mà xem, Kaneki yêu dấu. Thật lòng tôi vẫn hi vọng kế hoạch của cậu thành công và giết được Độc nhãn Vương.”

Kaneki quay đi, bảo rằng chẳng hiểu cô ta nói gì.

Sau khi rời khỏi Cochlea, cậu đi thẳng đến nhà Arima. Cậu thầm cảm ơn công việc thư kí đã giúp cậu nắm lịch trình của cả đội, và hôm nay anh có một ngày nghỉ hiếm hoi. Cậu bỏ ca trực cho Furuta tự xoay sở và chắc mẻm hắn sẽ lại đến chỗ Eto. Hắn có một sự hứng thú kì lạ với cô ta, như thể gặp lại một người đã từng quen biết.

Kaneki nhấn chuông, phải đến năm phút sau cửa nhà mới mở. Arima mặc áo sơ mi trắng mở hai nút và quần tây đen, tay cầm khăn tắm lau mái tóc ướt. Anh không có vẻ gì bất ngờ khi thấy cậu, khuôn mặt luôn giữ vẻ điềm đạm đến lạnh tanh. Chẳng ai biết anh nghĩ gì trước thời thế, cậu cũng không ngoại lệ. Kaneki cho rằng anh như vậy là để che giấu một bí mật nào đó rất khủng khiếp, khủng khiếp đến nỗi có thể làm tổn thương tất cả mọi người xung quanh anh. Nhưng cậu không quan tâm. Người đàn ông này, ra sao cũng được, cậu vẫn một mực xem anh như cha mình.

Hoặc, người cậu đã thương vượt quá cha mình.

“Haise.”

Arima gọi. Kaneki thoáng giật mình, trong một chốc quên mất cậu vẫn đang đóng vai “Sasaki Haise”. Cậu đáp một tiếng ‘vâng’ rất nhẹ, nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua rồi trở lại nhà trong mà không nói gì thêm nữa. Cậu theo sau anh. Hết hành lang mờ đèn, rẽ phải, phòng khách nghe bản nhạc Schmetterling của Yamada Yutaka (2) nhỏ dần nhỏ dần, cầu thang lót thảm đỏ thẫm, Kaneki bước thẳng lên lầu, rẽ trái, đi chừng năm bước chân, đến phòng ngủ của Arima, mở cửa. Cậu nhìn quanh một lượt. Phòng của Arima luôn nóng đến kì cục mặc dù anh nói nhà anh là căn nhà tốt nhất mà CCG từng trao quyền sở hữu cho một thanh tra. Nếu vậy hẳn là anh đã chọn ngay căn phòng tệ nhất trong nhà để làm nơi nghỉ ngơi của mình. Có lần Kaneki nghĩ mình sẽ chết trong cái nóng hầm hập ấy nếu không mở điều hòa, chết trong khó chịu và bức bối với cơ thể chảy đầy mồ hôi; da dẻ, nội tạng và máu trong người sẽ nhão nhoẹt, trộn vào nhau rồi chảy ra giường còn xương xẩu thì trở nên giòn rụm như một con tôm lăn bột chiên xù. Và cái tủ đồ sộ vẫn ở nguyên vị trí đối diện giường ngủ. Đột nhiên cậu cảm thấy mùi của an toàn và bóng tối lại đang dẫn dụ cậu, dù bây giờ cậu đã quay về với cái tên Kaneki Ken.

“Đừng nhìn vào đó.”

Arima đứng tựa lưng vào cửa nhìn cậu. Kaneki chợt nhận ra Schmetterling đã tắt hẳn. Rồi cậu trả lời, là nói dối. Cậu đã học được cách nói dối mà không xoa cằm.

“Tôi không nhìn.”

“Vậy cậu định làm gì trong phòng của tôi?”

Anh hỏi như bắt bẻ. Điều đó khiến cậu khó chịu. Cậu nở một nụ cười bỡn cợt. “Anh thử đoán xem.” nhưng đương nhiên Kaneki cũng biết trước rằng anh sẽ không nói gì cả. Arima đã trở nên kín tiếng với cậu ngay từ khi nhận ra sự bất thường sau chiến dịch Hoa Hồng. Không phải ở cánh tay phải trở thành tay quỷ hay mái tóc đen tuyền, “sự bất thường” khiến anh bận tâm là một cái gì đó bên trong cậu chuyển biến theo hướng không minh bạch. Hay nói cách khác, “mộng mơ” đã biến mất.

Cơ thể của Kaneki Ken/Sasaki Haise. Tâm hồn của Kaneki Ken/Sasaki Haise. “Quả trứng” nhốt Kaneki Ken sắp bị đập vỡ. Sasaki Haise đã ngủ quên trong bình yên.

Lẫn lộn.

Đông Trùng Hạ Thảo có hai sự sống bên trong một cơ thể.

Mơ hồ.

Cái kén rách trên ngọn cây cao.

Bối rối.

Lỗ Tấn viết, “Thật ra trên thế gian làm gì có đường.”

Thậm chí bây giờ, khi giấc mơ kết thúc và nước mắt đã trào ra, cậu vẫn luôn nghĩ xem có một cách nào đó khác thỏa đáng hơn để giải quyết hay không, có nên đập vỡ “quả trứng” hay không, nên ở lại hay quay về. Đó là cái khổ của kẻ chỉ có thể chọn một và chấp nhận vứt bỏ cái còn lại trong day dứt. Mặt đối mặt với Arima, người Kaneki tự dưng run rẩy. Cậu nhào vào lòng anh, tay bấu chặt lấy lưng áo anh. Arima. Kishou. Aroma (3). Mùi thơm của dầu tắm, của quần áo, cơ thể xộc vào mũi khiến trong thoáng chốc cậu cảm thấy như muốn bay lên trời. Mùi thơm trên người anh, mùi của Thiên Đường. Kaneki ngước lên nhìn Arima rồi vô thức nuốt nước bọt. Người đẹp. Trắng. Đanh thép. Lạnh tanh―

Chúa.

Anh đáp trả ánh mắt hoàn toàn đắm chìm của cậu bằng cách đưa tay chạm vào má cậu. Anh là Chúa. Chúa của cậu. Sự cứu rỗi. Dù mộng mơ đã kết thúc nhưng đức tin đó chưa bao giờ tàn lụi. Cậu muốn rúc vào lòng anh như rúc vào cái tủ đen ấy và như những ngày còn làm Haise.

Cậu thật lòng muốn giữ lấy người đàn ông này, thêm chút nữa thôi cũng được.

Thật ra Arima chưa bao giờ từ chối cậu kể cả khi anh nhận ra Haise đã hoàn toàn thay đổi. Anh luôn im lặng dù là trước tình huống xấu nhất. Anh vẫn để cho cậu ôm, hôn, làm mọi thứ, duy có nụ cười là không còn vui vẻ gì. Anh đã ít khi cười giờ lại càng ít hơn. Anh quay trở lại làm quý ngài Tử Thần ở đường V14 ngày hôm ấy, với đôi mắt chẳng phản chiếu gì ngoài một lượng chết chóc khổng lồ còn đôi mắt mỗi khi nhìn cậu dưới cái tên Haise đã hoàn toàn biến mất. Kaneki không cho rằng anh cư xử như vậy với cậu là tệ là buồn hay đáng dè chừng. Có lẽ là vì một lí do nào đó chính đáng hơn, bị trừng phạt vì những lời nói dối chẳng hạn. Cậu có quyền tự trấn an mình như vậy, vì chẳng biết anh nghĩ gì, đang toan tính cái gì.

“Haise.”

Arima gọi. Kaneki giật mình, lần hai. Trong một phút, cậu dường như quên khuấy rằng mình đã kéo anh đổ ập xuống giường để làm chuyện quen thuộc và bí mật của họ. Anh mạnh tay hơn mọi khi từ sau chiến dịch Hoa Hồng. Như đã nói, anh chưa bao giờ từ chối cậu, nhất là trong chuyện này. Anh làm ngay khi quần áo cậu còn chưa cởi hết. Arima, cậu gọi, mười đầu ngón tay cấu lấy lưng anh như muốn đâm qua phần da, ngoáy sâu xuống thớ thịt bên dưới lớp áo sơ mi trắng. Mùi dầu tắm đã biến mất, nhường chỗ cho thứ mùi đàn ông của anh. Mồ hôi mặn cùng hơi nóng hừng hực đến rát cả lưỡi. Arima giật phăng cặp kính của cậu rồi ném nó xuống giường, luồn tay qua mái tóc đen tuyền, bấu chặt nó trước khi nhanh chóng cởi quần cậu ra và lấp đầy cậu. Kaneki thấy đau. Quần áo xộc xệch phần nào giữ chặt chuyển động của cậu. Haise, anh lặp lại, vùi mặt vào hõm cổ cậu hôn lấy hôn để trong khi phần hông không ngừng đẩy đưa. Khi ngắn, lúc dài, tiếng thở ướt át lồng ghép vào tiếng va chạm của da thịt. Kaneki bỗng dưng thấy nực cười. Arima đang cố tìm kiếm. Arima đang cố cứu vớt Sasaki Haise. Lúc đó cậu chỉ muốn mỉa mai anh rằng thôi dừng lại đi, đừng tìm kiếm vô ích, không còn một sợi tóc trắng nào cả, và Haise cũng đã ngủ mất rồi. Tất cả những gì anh còn bây giờ là Kaneki Ken thôi.

Nhưng cậu đã không nói vậy.

Anh nhìn vẻ mặt lơ đãng của cậu rồi bất ngờ thúc mạnh, một cú trượt dài và sâu hướng lên bụng, giật cậu ra khỏi dòng suy nghĩ sâu thẳm. Cậu cong lưng, ngửa đầu ra nấc nghẹn, tấm chăn trắng khốn khổ bị vò đến nhàu nát. Arima kéo mặt cậu vào mặt mình, ngón tay cái anh miết lên đuôi mắt trái mở to. Ngay lúc đó, Kaneki rùng mình, có một lời cảnh báo vụt ngang qua đầu cậu rằng cứ với nhịp điệu này thì anh sẽ móc mắt cậu ra, bắt đầu lại chuỗi bi kịch ở đường V14.

“Đừng!”

Cậu đột ngột thét lên rồi vùng khỏi tay anh, thở dốc, hoảng sợ, mắt trái giật, vằn vện, chuyển thành màu đỏ máu. Kagune từ hông chuẩn bị đổ trào ra tự vệ. Arima thoáng chút ngạc nhiên.

Rồi Kaneki thấy anh lẩm bẩm gì đó.

Rồi dừng lại.

Anh chỉnh quần áo rồi ra khỏi phòng. Cậu ngồi thừ trên giường, nhìn đăm đăm vào cái tủ đen, mắt trái trở lại bình thường.

Hụt hẫng. Mệt mỏi.

Dù sao thì mọi thứ cậu đã tính toán xong xuôi, không thể quay lại nữa, có khóc than cũng không cách nào cứu vãn được nữa. Cậu ép mình phải quên đi cái nỗi trăn trở kia. Thở dài, Kaneki chẳng thèm mặc quần áo cho chỉnh tề, cứ thế vùi xuống đống chăn nệm với mong muốn ngủ một giấc thật sâu, đủ sâu để mà còn tỉnh dậy đợi chờ ngày chết dưới tay người cậu thương nhất trên đời.

Điều hòa mở ở mức hai mươi. Trong đêm tối, những đốm sáng vàng cam lóe lên từ những ngọn đèn đường, lọt qua ô cửa kính không kéo rèm che, cứu vớt căn phòng khỏi bóng tối mịt mờ vô định.

Tháp Tokyo lung linh giữa thành phố.

Mơ màng.

Đêm đó Arima đã bí mật vào phòng và ngồi ngắm Kaneki rất lâu. Những ngón tay dài vuốt ve tóc cậu. Anh vuốt xuống trán. Rồi hai mắt. Má. Môi. Khẽ khàng, dịu dàng, như giấu giếm. Là giấu giếm. Nhưng không phải vì Arima sợ. Arima chỉ đang cố tình thôi.

Nhớ lại một chút, lần đầu tiên Kaneki thoát ra khỏi giới hạn của bản thân là khi cậu có nụ hôn đầu tiên, lên môi, với tư cách là Sasaki Haise.

Dãy hành lang sáng tối đan xen, tiếng người cười nói vọng lại từ bốn phía không ngăn được bàn tay cậu mạnh dạn kéo cà vạt Arima, rướn người lên áp môi mình vào môi anh. Chỉ là thử. Haise tự nhủ với bản thân như vậy, cốt để kiểm chứng xem cậu đối với người đàn ông này có vượt quá hình tượng người cha hay không.

Bóng đèn bất ngờ bật nối tiếp như trò domino, sáng choang cả hành lang. Haise hơi cau mày vì ánh đèn trắng chói đến nhức nhối. Mở mắt, cậu thấy Arima đang nhìn mình, gương mặt không hề mất đi vẻ lãnh đạm vốn có. Haise thật sự không biết nên buồn hay nên vui, cũng chẳng rõ bản thân mình trông đợi điều gì. Cảm giác lúc bấy giờ của cậu là rối ren và chao đảo giống như một kẻ mắc chứng sợ độ cao mà lại đứng trên tháp Tokyo cao vợi nhìn thẳng xuống dưới.

Arima nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra. Haise, anh hỏi, như thế đã được chưa. Cậu thấy hụt hẫng với câu trả lời đó. Khuôn miệng cậu cứng ngắc, mặt cúi gằm, từng chữ thốt ra như trách.

Sao anh không cản em lại?

Thật ra ngay từ khi ý nghĩ muốn kiểm chứng ấy hình thành, Haise đã mơ hồ biết câu trả lời. Thử chỉ là cái cớ. Mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ ngừng lại ở việc thử. Trong một thoáng, cậu đã hi vọng anh từ chối. Thẳng thừng như vậy từ đầu thì tốt hơn, bởi sẽ có ngày Kaneki Ken ngủ say sâu thẳm bên trong đánh bại Sasaki Haise để thoát ra ngoài.

Khi ấy, Haise sợ rằng cậu sẽ không thể tiếp tục đáp ứng kì vọng của Arima rồi tổn thương anh.

Sau này nhớ lại, Kaneki thấy mình khi đó thật ngu ngốc. Dù có nhớ ra tất cả thì cũng không bao giờ phủ nhận được thân thể, tâm hồn họ đều là một, có khác cũng chỉ khác ở hai thời kì mang hai cái tên không giống nhau. Một sự thay thế tạm thời. Có nghĩa là ngay từ đầu, Arima Kishou đã là của cậu, của Kaneki Ken, không phải Sasaki Haise nào cả. Haise chỉ là một ảo mộng thoáng qua.

.

Ba tuần trước kế hoạch cướp ngục Cochlea, Kaneki quyết định đi mua tập thơ Con hải cẩu cùng những tản mây trôi (4) của ngài thi sĩ tài hoa từ Nhật Bản thời Đại Chính sang Chiêu Hòa. Kitahara Hakushuu, một mùa thu trắng trên thảo nguyên phương Bắc (5), trắng đến mức khiến thị lực nhòe mờ. Thật đẹp. Cậu ngồi lẩm nhẩm Bài ca về gã Ainu già, chốc chốc lại đưa tay đẩy gọng kính, vẻ say sưa.

“Ngày hè,

Nắng chiếu trắng,

Unabushi, kết thúc chỉ vì hơi thở của hắn.”

“Sếp bé bỏng, mình nghỉ một chút nhé?”

Furuta đặt tách cà phê tỏa khói xuống bàn, cười giả lả. Kaneki nghĩ hắn có một lớp ngụy trang thật hoàn hảo nhờ gương mặt thân thiện, cái đầu hơi điên và tính tình đôi khi nhát cáy. Từ khi làm việc chung trong vụ Hoa Hồng đến nay, cậu chưa bao giờ thấy hắn thực sự nghiêm túc chiến đấu.

“Cảm ơn anh, Furuta.” Cậu mỉm cười.

“Hôm qua sếp đến nhà ngài Kishou chơi vui không?”

Khóe miệng Furuta giãn rộng đến tận mang tai nhưng bàn tay thì làm bộ che chắn. Kaneki có đôi phần khó chịu. Cậu cảm thấy phiền phức khi hỏi lí do tại sao hắn biết nên chỉ đơn giản đáp: “Cũng như anh đến chỗ Takatsuki thôi.”

“Không không,” Hắn phủi tay, “sao mà giống được, tôi với cô ta hoàn toàn minh bạch mà.”

Kaneki có cảm giác nụ cười trên gương mặt nền nhã kia đã chuyển thành đùa cợt. Cậu trừng mắt với Furuta. Hắn ngoan ngoãn giơ hai tay trước mặt như một con mèo láu cá, ý thôi không nói nữa rồi nhảy sang chuyện khác. Hắn biết khi nào nên tiếp tục và khi nào nên dừng lại.

“Con quỷ Ngón tay lần này căng đấy. Vô cùng thông minh và lanh lẹ. Nó đã giết được gần hai chục thanh tra từ hạng hai đến hạng cao cấp rồi. Mấy lão già mà chuyển nhiệm vụ đến chúng ta thì nó phải vào hạng S.” Furuta xoa cằm, vươn vai đầy chán nản rồi tiếp lời. “Sao sắp đến chiến dịch chính rồi mà vẫn phải lo mấy vụ lẻ tẻ này cơ chứ?”

“Tôi tưởng anh đã quen rồi.” Cậu nói. “Thanh tra chúng ta làm gì có ngày nghỉ.”

“Phải phải, thanh tra chúng ta thật quá thiệt thòi.”

Furuta nhấn mạnh bốn chữ sau đó quay đi đầy vẻ ngây thơ. Kaneki liếc hắn.

Hắn cố tình.

Cậu viết một bản kế hoạch đem đến cho cục trưởng Washuu Yoshitoki nhưng ông ta bảo hãy đem đến cho Arima, Arima sẽ thay mặt ông giám sát vụ Ngón tay. Kaneki ngạc nhiên, hỏi tại sao cậu chưa được biết chuyện này. Chỉ mới quyết định tối hôm qua, Washuu nói, chính Kishou đề nghị. Nghe thế, cậu chẳng biết đáp gì cho phải nữa. Trước khi rời đi ông ta còn bảo cậu cố gắng lên.

“Quỷ ăn thịt Ngón tay. Kagune dạng bikaku. Cao khoảng một mét bảy mươi. Hoạt động độc lập, phân tích dựa vào dấu vết kagune ở hiện trường. Theo lời mô tả của tất cả nhân chứng và bộ phận điều tra thì có thể khẳng định con quỷ đó là phụ nữ.” Kaneki phổ biến thông tin cho Arima bằng thái độ không mấy vui vẻ. “Địa bàn săn mồi trải rộng từ quận 23 lùi về quận 20, di chuyển liên tục, mỗi quận lại có hai nạn nhân. Mọi việc được lặp lại như một vòng quay. Điều đáng nói là dù thông tin rõ nắm bắt như thế nhưng khó khăn ở chỗ thời gian săn mồi của ả rất tùy tiện. Còn về con mồi, tôi đã đến từng nhà nạn nhân và phát hiện ra rằng có vẻ như ả nhắm cố định vào người có ngón tay đẹp.”

“Rồi sau đó lấy mất chúng?” Arima trầm ngâm, làm ngơ thái độ của chàng trai tóc đen trước mặt.

“Đúng vậy.” Cậu đáp gọn.

“Bao nhiêu ngón?”

“Mười trên mười.”

Anh ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt cậu: “Trả lời hài hước đấy.”

“Hạng đặc biệt quá khen.” Kaneki cười mỉa. Cậu đang cố kiềm chế sự bực tức của mình trước vẻ thờ ơ của gã đàn ông tóc trắng. “Arima, lí do gì anh lại can thiệp vào công việc của tôi?”

“Tiếp tục với Ngón tay đi, Haise.”

Arima ra lệnh. Kaneki đảo mắt, tránh nhìn gương mặt của anh lúc này. Mệnh lệnh thốt ra từ miệng anh luôn ẩn giấu một sự áp đảo tuyệt đối. Cậu lật trang tiếp theo, hạ giọng:

“Các nạn nhân không hề có mối liên kết nào với ả. Cũng không chắc chắn nhưng hạng nhất Furuta đã đưa ra một giả thiết: nếu như ả có thể sống yên ổn vào phần thời gian còn lại mà không bị láng giềng nghi ngờ thì có thể ả có một công việc để che mắt. Dựa vào thời gian không cụ thể, địa bàn săn mồi, sở thích của ả và hồ sơ nạn nhân, chúng tôi kết luận rằng đó là những công việc ngắn hạn, không phải kí hợp đồng lao động, dễ quan sát nhiều người nhưng không cần thân mật với họ, không ràng buộc về thời gian hoặc những việc có thể dễ dàng xoay ca, ví dụ như nhân viên phục vụ bàn.”

Kaneki dừng lại một chút để lấy ra bức ảnh chụp nghi phạm rồi nói tiếp: “Chúng tôi đang điều tra người phụ nữ này. Ogawa Kami, nghề nghiệp hiện tại: nhân viên phục vụ ở tiệm thức ăn nhanh Burger Queen, quận 20.” Cậu đưa bức ảnh cho anh xem: người phụ nữ khoảng hai chín, ba mươi tuổi, tóc đen dài quá vai, làn da trắng xanh, trông có vẻ mệt mỏi.

“Cộng với thông tin cóp nhặt từ những thanh tra sống sót thì sau vụ của nạn nhân quận 20 một tháng trước, có nhân chứng ở đã cung cấp thông tin cho CCG về bề ngoài của con quỷ Ngón tay, có vẻ như người đó đã vô tình chứng kiến cảnh ả lột mặt nạ sau khi săn mồi dù không được rõ ràng lắm. Nhưng có thông tin là quý giá lắm rồi. Sau khi phát lệnh truy nã, những kẻ khả nghi đều được bí mật thông báo về ban điều tra, trong đó chúng tôi đặc biệt chú ý đến người phụ nữ tên Ogawa Kami này. Bên cạnh đó, theo suy đoán, với số lượng ngón tay ả thu thập mà các thanh tra không tìm được vết tích nào thì hẳn ả phải có một chỗ trú bí mật để cất giữ; và ả có đi làm đồng nghĩa với việc đã đăng kí hộ tịch. Để cho chắc, tôi cũng đến đề nghị văn phòng hành chính cung cấp bản đăng kí và thông tin nhà đất. Đúng là Ogawa vừa rời khỏi quận 23 và đến tạm trú ở quận 20 trước thời điểm xảy ra án mạng.”

“Tốt lắm.” Lời khen này Kaneki biết Arima chỉ khen cho có lệ. “Vậy cậu chuẩn bị đi. Theo kế hoạch nước rút, chúng ta sẽ đến quận 20 vào ngày mốt.”

Kaneki chợt nhớ ra điều gì đó rồi nói thêm: “Nhưng trước hết, tôi cần anh xin cấp trên quyền khám xét nhà riêng để tôi và hạng nhất Furuta đến đó xem Ogawa có thực sự là quỷ ăn thịt hay không. Và nhờ anh thay mặt CCG đặt báo động cho người dân, chúng ta không biết được Ngón tay sẽ nhắm vào ai.”

Arima lắc nhẹ tách sứ trắng sau đó nhấp môi ngụm cà phê nguội, nói một cách rất bình thản:

“Một tiệm cà phê chăng?”

Tim cậu đập ‘thịch’ một cái như thể nó muốn nhảy ra ngoài, chân mày cau lại vì tức giận, bối rối và có cả lo sợ. Hai bàn tay xoắn chặt. Anh cố tình đề cập đến tiệm cà phê, là tiệm :re của Touka hay Anteiku ba năm trước? Là ý cảnh báo hay đá xoáy? Kaneki lập tức bước tới, đập xấp kế hoạch xuống bàn làm việc của Arima, nhoài người ra giật cổ áo anh về phía mình. Cậu đang làm điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình dám làm.

“Anh muốn kiểm chứng cái gì đây, Arima Kishou?”

Kaneki gằn từng chữ, gọi cả họ lẫn tên gã đàn ông tóc trắng. Arima yên lặng, gương mặt vẫn vô cùng lãnh đạm, tĩnh như nước hồ ngày mùa hè nắng chiếu trắng, như lần đầu tiên anh để cậu hôn trên dãy hành lang sáng tối đan xen. Tim càng đập nhanh, cậu lại càng siết chặt cổ áo anh hơn. Lúc cần, anh chẳng bao giờ chịu mở miệng. Kaneki ngàn vạn lần không hiểu. Cậu đã cố gắng nhiều đến thế, rốt cuộc thứ nhận được vẫn mãi là hư vô. Giữ thêm chút nữa cái gì, thời điểm chưa đến mà người thì đã tuột tay đánh mất. Thử hỏi còn gì buồn hơn thế không, trên đời còn gì bất lực hơn cậu ngay lúc này hay không. Cậu thật lòng muốn hét vào mặt Arima rằng rốt cuộc là anh muốn gì ở cậu.

“Tương lai.”

Như đọc được suy nghĩ của Kaneki, anh đã trả lời cho cả hai câu hỏi.

Kaneki nghe thế thì xuội tay, thấy hai từ “tương lai” sao mà xa vời quá. Người ngồi trước mặt đây còn không giữ nổi, huống gì đến tương lai.

Cậu thả áo anh ra, lặng lẽ thu gom giấy tờ, cúi chào anh rồi rời khỏi phòng làm việc. Arima gật đầu:

“Gặp cậu sau, Haise.”

Cửa đóng. Đợi cho tiếng bước chân ngừng hẳn Arima mới thả lỏng người ra sau ghế, mắt nhòe mờ nhìn bâng quơ lên trần nhà trắng tinh màu vôi. Anh bất chấp sự thật mà gọi cậu là Haise, nhưng cũng biết bây giờ chàng trai ấy đã quay về với cái tên thật, đồng nghĩa với việc chỉ cần thêm một cú huých mạnh mẽ, con chim sẽ đập vỡ quả trứng để cất cánh bay đi, bay xa khỏi vòng tay người đã đặt tên và phó thác hi vọng lên vai nó. Tuy nhiên, tóc trắng hay tóc đen thì vẫn là cậu đấy, chỉ là bây giờ Arima chưa thể dùng thẳng cái tên Kaneki Ken. Anh đang chờ đợi thời khắc đẹp đẽ nhất. Còn hiện tại anh vẫn muốn gọi cậu là Sasaki Haise, thêm chút nữa thôi cũng được.

Cái tên của riêng anh, cái tên đã trở thành bí mật.

Anh ghét bản thân anh. Đã đành thời gian dành cho anh sắp hết nhưng Arima vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng giấu mọi thứ cho riêng mình.

To be continued.


(1) Bóng tối phận người: Nguyên văn là Chiisana yami, truyện ngắn của tác giả Yoshimoto Banana. Bản dịch Bóng tối phận người của nhà văn – dịch giả Hoàng Long tuyển dịch.

(2) Schmetterling: (German) Bươm bướm. Tên soundtrack thứ 13 trong soundtrack album CD1 của Tokyo Ghoul, sáng tác bởi Yamada Yutaka.

(3) Aroma: (English) Mùi hương đặc biệt và lan tỏa, thường rất dễ chịu hoặc thơm ngon khiến cho người ta phải liếm môi. (Đại loại thấy nó hơi giống tên Arima và cũng phù hợp với cảnh đó nên tôi đưa vào. Tiếng Việt gọi là từ gần âm, chắc vậy.)

(4) Con hải cẩu cùng những tản mây trôi: Nguyên văn là Kaihyou to kumo, tập thơ bao gồm bài thơ Oishi Ainu no uta (Bài ca về gã Ainu già), tác giả Kitahara Hakushuu.

(5) Ngài thi sĩ Kitahara Ryuukichi khi làm thơ lấy bút danh là Kitahara Hakushuu, Hán tự là 北原 白秋 (BẮC NGUYÊN BẠCH THU), theo tôi tự suy diễn thì bút danh ấy có nghĩa là “một mùa thu trắng trên thảo nguyên phương Bắc”. Nghe rất mơ mộng đúng không?