Biết sai mà vẫn làm người ta gọi là gì năm 2024

Tôi và anh quen nhau được một năm. Chúng tôi như các cặp tình nhân khác, đi chơi, hẹn hò, nhưng anh đã có vợ con và sống xa gia đình, tháng về nhà một hai lần nên thời gian còn lại đều dành cho tôi hết. Cả hai đều biết là sai nhưng không thể dừng lại mà cứ hút vào nhau.

Tôi đã 27 tuổi, không còn trẻ nữa và anh 37 tuổi. Anh sẽ không bỏ rơi tôi, muốn gắn bó lâu dài và có con với tôi nhưng sẽ không cưới hỏi. Tôi vừa muốn vừa không vì biết gia đình mình sẽ phản đối, mà cái chính là tôi không tự tin mình có thể giữ chân anh được bao lâu. Nhưng thật lòng tôi rất muốn ở cạnh anh. Mong chuyên gia và độc giả tư vấn giúp tôi. Xin cảm ơn.

May

GS.TS. Vũ Gia Hiền gợi ý:

Chào bạn May,

Câu chuyện của bạn “cả hai đều biết là sai nhưng không thể dừng lại mà cứ hút vào nhau”, đây chính là tình yêu thể xác lôi cuốn. Vì các bạn biết là sai mà vẫn làm, người xưa gọi là bị bỏ bùa mê hay bị ma làm. Thực tế này không chỉ ở bạn. Theo các nhà nghiên cứu tâm lý, người nghiện ma túy đều biết sử dụng ma túy là hủy hoại cuộc đời nhưng họ vẫn không thể bỏ được vì thiếu ý chí. Nghiện ma túy cắn rứt cơ thể khi trong máu thiếu heroin. Heroin tham gia vào các tế bào và trở thành một thành phần bất đắc dĩ làm giảm đau, nên cơ thể đánh lừa được não người không còn hoạt động ý chí, chỉ còn nghiện.

Tình yêu cũng như ma túy không có chất heroin, vì thế người xưa dạy “không được yêu, mà chỉ cưới vợ gả chồng”. Vì khi yêu do hoàn cảnh nào đó không đi đến hôn nhân thì nó trở thành nghiện, chỉ có điều không phải ai cũng nghiện khi yêu. Nếu ma túy dùng thử là nghiện, thì tình yêu có người thử mà không nghiện. Bạn rơi vào nhóm người thử là nghiện. Bạn đang nghiện thể xác mà cứ tưởng đó là tình yêu. Tình yêu bao giờ cũng có mục đích. Nếu động vật chỉ cần thỏa mãn tính dục, thì con người hiểu rằng tính dục không phải là tất cả; cao hơn tính dục là trách nhiệm với chính mình, gia đình và xã hội. Bạn có nói “vì biết gia đình mình sẽ phản đối” tức là bạn đã biết trách nhiệm của mình với gia đình. Có lẽ vì chỗ này mà bạn gửi thư cho chúng tôi, tức là bạn chưa đến mức quá nghiện.

Bạn kém anh ta 10 tuổi, về kinh nghiệm xúc cảm anh ta hơn bạn nhiều lần, còn về tình cảm thì bạn nặng hơn anh ta, vì thế bạn phát hiện “mình có thể giữ chân anh ấy được bao lâu”. Chắc chắn không thể mãi mãi, còn bao lâu thì do anh ta quyết định. Một người đàn ông xa vợ có tình nhân, đi chơi, hẹn hò... làm gì mà hết lòng. Thực sự nếu bạn không có mục đích gì khác, anh ta đến với bạn không vì một lý tưởng cao cả, thì đây là sự lợi dụng. Anh ta nói sẽ không bỏ rơi bạn, muốn gắn bó lâu dài và có con với bạn nhưng sẽ không cưới. Điều này cho thấy anh ta coi pháp luật chẳng ra gì. Một người đàn ông 37 tuổi coi pháp luật chẳng ra gì chỉ vì ham muốn thể xác, bắt người kia làm nô lệ nuôi con cho anh ta, vậy có xứng đáng là đàn ông không? Bạn tự trả lời câu này.

Cái nguy hiểm mà bạn đang gặp là “cứ như hút vào nhau”. Bạn cần xem lại sự hút đó là gì. Nếu không tìm được lực của nó thì không có cách nào bạn thoát ra được. Nếu lực đó là tôn thờ lý tưởng thì còn có nghĩa, nhưng tôi tin không có điều này. Nếu lực đó là lãng mạn trong cuộc sống cũng còn tạm được, nhưng tôi thấy không có ở bạn. Vậy thì chỉ còn sự lừa dối như thật của anh ta, còn bạn thì cứ tưởng thật.

Bạn có nói “thật lòng tôi muốn ở cạnh anh”. Cái thật này không nuôi sống cuộc đời bạn, đó là sự thật cay đắng. Vì thế tốt nhất bạn nên bỏ cái thật này vào sọt rác, nếu không cuộc đời bạn sẽ chẳng đi về đâu đâu.

Chúc bạn ý chí thắng tình cảm.

Muốn được chuyên gia tâm lý tư vấn, mời bạn gửi tâm sự tại đây.

Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.

Với những người đi sai đường, họ cứ đi mà không biết mình sẽ làm những gì, đang đi tới đâu và không biết nên đi với ai. Họ cứ đi thế thôi, cái sai của họ là không có mục tiêu cho bản thân nhưng họ biết quay đầu lại và chọn con đường khác để đi.

Biết sai mà vẫn làm người ta gọi là gì năm 2024

Nhưng, với những ai biết sai đường mà vẫn cố chấp thì thật đáng trách. Yêu người không yêu mình mà vẫn cố chấp dõi theo, yêu người đã có gia đình mà vẫn cố chấp giành lấy, yêu người quá đa nghi mà vấn cố chấp ép mình bị bó buộc, yêu người quá gia trưởng mà vẫn chấp nhận hạ thấp mình nghe theo... Là sai! sai đường, sai người, sai cả với bản thân!

Ai cũng đều biết rằng bản thân có cuộc sống của riêng mình, ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, có quyền yêu thương và được trân trọng. Vậy tại sao lại để bản thân chịu sự thiệt thòi khi mình có quyền chọn con đường khác tốt đẹp hơn? Việc chọn sai đường không đáng trách nhưng biết là sai đường mà còn cố chấp thì thực sự là đáng trách. Chúng ta sống để hạnh phúc chứ không phải sống để chật vật với những lo toan xã hội hay với những vằn vặt với hạnh phúc của bản thân. Con đường ấy có thể không trải đầy hoa hồng nhưng nhất định phải là con đường chúng ta thực sự muốn đi, đừng ép mình đi trên con đường mà bản thân biết nó sẽ đi đến ngõ cụt mà không hề có đường quay lại.

Cố chấp là cứng nhắc, cố chấp là ngang ngạnh và cố chấp là việc đem niềm hạnh phúc của bản thân trao vào tay người khác. Thử nghĩ xem có ai đi đem cảm xúc của mình phụ thuộc cho người kia chỉ vì mình quá yêu họ, nếu hôm nay họ còn bên ta thì ta thấy đánh đổi như vậy là xứng đáng còn ngược lại thì sao? Chẳng phải họ cũng quay lưng đi vọn vẹn một câu xin lỗi và bỏ mặc ta với vô vàn vết thương hay sao?

Tình yêu không toan tính là tình yêu xuất phát từ con tim, từ những gì chúng ta thực sự muốn người kia được hạnh phúc, có một nguyên tắc cho những đôi yêu nhau đó là đừng hi sinh quá nhiều. Hi sinh nhiều sẽ đi kèm với hi vọng cũng nhiều, mà hi vọng nhiều thì càng dễ thất vọng, quá thất vọng sẽ gây tan vỡ...

Thật ra, ai cũng phải yêu để con tim được sưởi ấm qua những ngày mưa, được che chở cho nhau qua những ngày giông bão và tựa vào nhau vào những ngày nắng đẹp đến bình yên. Nhưng đừng yêu sao đến con tim chai sạn và tâm hồn trở nên cố chấp, nếu như thế thì dù con đường ấy có trải bao nhiêu hoa hồng cũng là không dành cho chúng ta, những con người bất chấp khi yêu.