Chào thân ái và quyết thắng nghĩa là gì năm 2024

(phường) tên gọi các phường thuộc tp. Biên Hoà (Đồng Nai), tx. Kon Tum (Kon Tum), tx. Sơn La (Sơn La) (xã) tên gọi các xã thuộc h. Ninh Giang, h. Thanh Hà (Hải Dương), h. Hữu Lũng (Lạng Sơn), h. Sơn Dương (Tuyên Quang)

  • bắt quyết: làm phépdùng pháp thuậtlàm yêu thuật
  • tế thắng: (xã) h. Nông Cống, t. Thanh Hoá
  • thắng thế: đg. Giành được thế trội hơn đối phương. Thắng thế trong cuộc tranh cử. Lực lượng hoà bình đang thắng thế.

Câu ví dụ

thêm câu ví dụ:

  • Lần này, chàng trở về sẽ quyết thắng thua với Paul."
  • Họ đã thua trận đầu nên phải quyết thắng trận này.
  • Tâm thế quyết thắng là điều chúng tôi còn thiếu.”
  • Neymar: Brazil sẽ quyết thắng Hà Lan để gỡ gạc danh dự
  • 1 người khỏe 2 người vui. Chào thân ái và quyết thắng.

Những từ khác

  1. "quyết là" là gì
  2. "quyết làm chủ" là gì
  3. "quyết nghị" là gì
  4. "quyết nghị" là gì
  5. "quyết nhiên" là gì
  6. "quyết tiến" là gì
  7. "quyết toán" là gì
  8. "quyết tâm" là gì
  9. "quyết tử" là gì
  10. "quyết nghị" là gì
  11. "quyết nhiên" là gì
  12. "quyết tiến" là gì
  13. "quyết toán" là gì

Xuân Tân Sửu 2021 đang rộn rã về trên đất nước Việt Nam muôn vàn yêu quý của chúng ta! Vào thời khắc giao thừa thiêng liêng và đầy cảm xúc này, tôi xin được thay mặt lãnh đạo Đảng và Nhà nước, thân ái gửi tới toàn thể đồng bào, đồng chí và chiến sĩ cả nước, cộng đồng người Việt Nam ta ở nước ngoài những tình cảm thân thiết, lời thăm hỏi chân tình và lời chúc mừng năm mới tốt đẹp nhất. Tôi cũng xin gửi tới bạn bè năm châu, nhân dân các nước lời chúc hoà bình, hữu nghị, hợp tác, tiến bộ và phát triển.

Năm Canh Tý 2020 vừa đi qua với biết bao nhiêu các sự kiện trọng đại đáng nhớ, đặc biệt là Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XIII của Đảng vừa kết thúc thành công tốt đẹp, rực rỡ. Trong năm qua, toàn Đảng, toàn dân, toàn quân ta đã phát huy tinh thần yêu nước nồng nàn, ý chí quyết tâm, bản lĩnh, đoàn kết, sáng tạo, nỗ lực phấn đấu đạt được nhiều thành tựu rất quan trọng, khá toàn diện, tạo nhiều dấu ấn nổi bật: Kinh tế tiếp tục phát triển; chính trị xã hội ổn định; an ninh, quốc phòng được bảo đảm; hoạt động đối ngoại và hợp tác quốc tế được đẩy mạnh, đi vào chiều sâu; giữ vững môi trường hoà bình, ổn định để phát triển đất nước; củng cố, nâng cao niềm tin của nhân dân đối với Đảng, Nhà nước và chế độ xã hội chủ nghĩa. Điểm nhấn là vừa phòng, chống đại dịch COVID-19 có hiệu quả, vừa tập trung phát triển kinh tế-xã hội; chuẩn bị và tổ chức rất thành công đại hội đảng bộ các cấp tiến tới Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XIII của Đảng, để lại những ấn tượng rất tốt đẹp, góp phần củng cố và tăng thêm niềm tin, lòng tự hào dân tộc, được bạn bè quốc tế ghi nhận và đánh giá cao. Thay mặt lãnh đạo Đảng và Nhà nước, tôi nhiệt liệt hoan nghênh, chúc mừng và biểu dương, trân trọng cảm ơn đồng bào, đồng chí và chiến sĩ cả nước về những đóng góp to lớn vào những thắng lợi và thành công trong năm qua.

Bước sang năm mới Tân Sửu 2021 - năm đầu tiên triển khai thực hiện Nghị quyết Đại hội XIII của Đảng và kế hoạch phát triển kinh tế-xã hội 5 năm 2021-2025; năm tổ chức bầu cử đại biểu Quốc hội khoá XV và đại biểu Hội đồng nhân dân các cấp nhiệm kỳ 2021-2026; với ý chí và quyết tâm vươn lên phát triển đất nước ngày càng giàu mạnh, phồn vinh, hạnh phúc, toàn Đảng, toàn dân, toàn quân ta cần tiếp tục nêu cao tinh thần yêu nước, đoàn kết, phát huy ý chí, quyết tâm và những thành quả của năm Canh Tý 2020, vượt qua mọi khó khăn, thách thức, đẩy mạnh toàn diện và đồng bộ hơn nữa công cuộc đổi mới; xây dựng và bảo vệ vững chắc Tổ quốc; giữ vững môi trường hoà bình, ổn định, thực hiện thắng lợi các mục tiêu, nhiệm vụ đã đề ra, giành nhiều thắng lợi mới, to lớn hơn nữa, vẻ vang hơn nữa trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa muôn vàn thân yêu của chúng ta.

Chúc toàn thể đồng bào, đồng chí, mỗi gia đình, mỗi người dân Việt Nam sang năm mới có nhiều sức khoẻ, niềm vui, hạnh phúc và thành công!

Dạo gần đây tao cứ hay nghĩ về khoảng thời gian đầu năm ngoái – khi mà tao và mày còn ngồi cùng nhau trên một chiếc xe nhỏ, cùng nhau bước vào trường, cùng đặt cặp xuống chỗ ngồi quen thuộc để chờ lứa bạn cùng nhóm bước vào, cùng đợi nhau dọn cặp ra về và tối nào cũng cùng ngồi nói chuyện thật lâu để giờ tan học nhanh đến. Tao đã nghĩ rằng, ở bên nhau nhiều năm như thế, có lẽ nào khi mày đi và tao là người ở lại, trong lòng sẽ cảm thấy thật trống rỗng?

Không có.

Khi tao ngồi trên chiếc xe một mình, bước vào trường một mình, ăn sáng một mình, chờ bạn một mình – tao thấy mọi thứ vẫn như vậy. Chỉ khác là, đối diện tao, ghế xanh không còn ai ngồi nữa. Và tụi nó cũng nhanh thôi, ùa vào và lấn át đi suy nghĩ của tao về những cái cô độc bằng những câu chuyện không đầu không cuối của tụi nó.

Tao vẫn cười đó. Tao vẫn còn nói rất nhiều. Nhưng mà tao quen hơn cái cảm giác có tiếng cười vang thêm bên cạnh, cái cảm giác khi đang nói chuyện có đầu người quay xuống hỏi ‘Gì cơ?’ Rồi tao nhận ra, cái đó không gọi là trống rỗng. Mà là không quen. Việc có mày 24/24 là một thói quen như đi đánh răng, đi rửa mặt, đi ăn cơm; mà khi thói quen đó biến mất, trong lòng rực lên cảm giác ‘không quen tí nào’ rất nhanh rồi lặng xuống. Trống rỗng, thì là không thể sống, nhưng mà không quen thôi, thì là sống và tập làm quen với cái khác. Đó hoàn toàn là thực, bởi tao vẫn sống rất được, vẫn hào hứng đi bất cứ đâu không có mày; chỉ là không quen lắm.

Có một dạo tao cũng cứ suy nghĩ, liệu sẽ mất mát không, sẽ ghen tị không – khi mà mày là người nắm lấy được cơ hội? Cơ hội đối với tao là một thứ khi vui thì đến, khi buồn thì đi. Và hệ quả cho việc tao không được cho phép đi du học, chỉ là ngày vui của tao chưa tới. Thứ bùng lên trong tao, không phải là mất mát, càng không phải là ghen tị; mà là hối tiếc. À không, không phải là vì tao đã bỏ học bổng, mày biết đó.

Mà vì, tao đã bỏ mày.

Tao đã muốn giá như tao đừng nói ra câu ‘Thời gian còn dài mà, mình cũng học với nhau suốt thôi’, giá như tao cùng mày làm nhiều chuyện hơn nữa, giá như hồi ấy tao quả quyết đi cùng mày – chỉ mình mày thôi – khi mày đòi tách nhóm, giá như tao chưa từng bỏ mày ngồi đó – bơ vơ – và nói chuyện vui vẻ với Hạ Uyên hay Hoàng Huyên, giá như tao đừng đứng phía dưới mày trong lúc xếp hàng, giá như những lúc bước vào cổng trường tao đừng im lặng. Giá như, một lúc nào đó, tao thức dậy thêm lần nữa, và thấy mày nhắn ‘Ê, sáng mấy giờ mày qua?’

Không biết mày có cùng cảm giác không, nhưng tao cứ luôn nghĩ, tình bạn tụi mình là thứ tuyệt nhất rồi, chả ở đâu có cái kiểu tình bạn này đâu, tụi mình là đôi bạn số một. Ờ, mấy thứ kiểu kiểu vậy. Chắc vì bao nhiêu lần hợp rồi tan, hợp rồi tan, tao với mày vẫn trụ lại, cùng suy nghĩ, cùng quan điểm, cùng nhau. Rồi cả những kỉ niệm : mày đèo tao đi học toán trong khi tao say xỉn và cứ hát rồi la, mày với tao cùng gây chiến với Chủ Nhiệm, mày với tao gọi cho nhau khi đậu vào trường cấp 3, mày với tao cãi cọ và chiến tranh lạnh, mày với tao cùng làm biên đạo nhảy rồi phát điên lên vì bọn cùng lớp, mày với tao thế này, mày với tao thế kia. Vậy đó. Trải qua bao nhiêu thứ ‘với’, một ngày mày tỉnh dậy và người luôn được đặt trong chữ ‘với’ đó của mày đang ở cách mày dặm đại dương, thì mày có thể quên không, có thể phủi bay mọi thứ và bảo ‘Mình ổn’ không?

Mày có quen không?

‘Những người có tình, rồi sẽ gặp lại nhau’. Trong vô vàn câu nói triết học, văn học, toán học – tao chỉ nhớ kĩ mỗi câu này. Mặc dù tao cũng chẳng biết rõ là nó logic trên phương diện nào nữa. Tao cũng chẳng biết rõ là trong trò đuổi bắt này liệu sẽ có kết thúc không, khi mày là người chạy đi – còn tao thì đứng y nguyên một chỗ. Cũng không phải là sẽ không gặp lại, nhưng tao cũng không biết rõ là nó có còn không, cảm giác quen thuộc đơn thuần như mày chưa bao giờ là người đi và tao chưa bao giờ là người ở lại, cảm giác mà khi nhìn vào mày câu chào không phải là ‘Lâu quá không gặp’ mà chính là ‘Sao hôm nay tới trễ vậy má?’

Cũng không phải là mày sẽ quên tao (kiểu ‘Bạn là ai vậy?’ như mày nói), nhưng mà ai biết được mày tìm ra người nào đó có thể thay thế tao, cùng mày trải qua những thứ lúc xám lúc hồng kia lần nữa?

Và tao, lúc đó chỉ còn co lại thành một phần rất nhỏ.

Chỉ vậy thôi. Trong lòng tao tồn tại bao nhiêu đó thứ thôi, mặc dù viết ra thì nhiều, nhưng mà cũng lẹ lắm, nó gói lại trong khoảng cách từ nhà tao tới trường; và rồi xẹp xuống khi chuông vào lớp vang lên; và rồi Bùm một cái, tan đi như chưa bao giờ ở đó.

Có thể là khi mày đọc những dòng này, nó là điều gì đó sến súa trong tư tưởng. Nhưng mà đối với tao thì đích xác là vậy. Khi làm văn, khi viết truyện, tao luôn cảm thấy mỗi câu từ mình viết ra đều không lấp đầy được những cái mà mình đang nghĩ. Nhưng mà lần này, tao tự tin là mình nói ra hết rồi, viết ra hết rồi, không còn lồi lõm và cụt cằn cảm xúc.

Trong Sherlock BBC có một câu tao rất thích “Bay đi có nghĩa là rơi xuống, chỉ có điều bay thì không có điểm đến.” Tao không chúc mày học giỏi, không chúc mày mạnh khỏe, vì những thứ đó thì bao giờ chẳng có lúc. Tao chỉ hi vọng rằng mày cứ mãi là mày, đừng bị xa hoa hay phù phiếm thay đổi – đừng bay mà không biết chừng nào thì dừng lại; tao hi vọng rằng trên đường bay không còn tao, mày vẫn nhớ về nơi khởi đầu và luôn âu yếm nó dù chỉ cần một góc tí hon trong lồng ngực.

Có thể lúc mày quay đầu lại, vẫn còn tao ở đó. Có thể không. Nhưng đừng vì vậy mà đánh rơi chúng ta của ngày xưa ấy, của mắt cười và miệng mồm trêu ghẹo.