Đánh giá cô gái trên tàu năm 2024

Tôi thích đọc sách của Higashino Keigo, tôi thấy rùng mình nổi gai ốc khi ông xây dựng nên những nhân vật nữ như Yukiho, như Mifuyu. Những mẫu nhân vật nữ mà bất cứ ai chỉ cần liên quan đến họ thì coi như đã tự kí tên vào bản án tử hình của mình, hoặc chí ít cũng là một cú sốc tâm lí nặng. Nhưng có 1 điểm tôi hơi lấn cấn đó là những cái kết mở của Higashino Keigo, dường như thủ phạm nữ chính chưa hay không phải nhận sự trừng phạt thích đáng nào. Những người đàn ông dường như chỉ biết phủ phục dưới chân họ, mặc kệ cho họ sai khiến, dẫn dắt đẩy vào địa ngục. Nó làm tôi thấy không thỏa đáng, khá ức chế. Tôi muốn tạm thời không đọc sách trính thám nữa.

Lúc ấy, một người bạn khuyên tôi thử đọc “Cô gái trên tàu” của Paula Hawkins để đổi gió. Cuốn sách này gây tiếng vang mạnh mẽ, đã được dựng thành phim cũng rất thành công. Tôi đọc sách cũng không hi vọng nó quá cuốn hút. Thực tế đúng như vậy, phải đến 7 hay 8/10 cuốn sách trôi đi trong buồn tẻ với những đoạn hồi tưởng của 3 nhân vật nữ: một người nghiện rượu, một kẻ dối trá và một kẻ ngoại tình. Đã vậy các đoạn hồi tưởng này lại không theo thứ tự liền mạch, mốc thời gian bị đảo lộn liên tục nên việc theo dõi mạch truyện khá khó khăn. Cuốn sách trinh thám này tôi nghe nói là cuốn đầu tay của tác giả nên cảm giác chưa “mượt” lắm, nhiều trường đoạn dài không cần thiết, những đoạn theo tôi là cần thiết về quá khứ của Megan thì lại quá ngắn. Vài lần tôi đã muốn bỏ qua không đọc nữa.

Đặng Quốc Bảo


Sự thật về CÔ GÁI TRÊN TÀU – PAULA HAWKINS (Bookaholic)

The Girl on the Train nằm trong danh sách bán chạy nhất của tờ New York Times trong suốt 13 tuần, và giữ vị trí đầu bảng trong danh sách bìa cứng tại Anh trong vòng 30 tuần, lâu nhất từ trước đến nay. Cuốn bìa mềm sẽ được ra mắt tuần sau cùng với sự xuất hiện của trailer phim do Kanye West thực hiện cho bộ phim Hollywood sắp tới, trong đó Emily Blunt sẽ thủ vai một Rachel Watson tọc mạch và nghiện ngập.

Đánh giá cô gái trên tàu năm 2024

Cô gái trên tàu – Paula Hawkins

Hawkins, hiện 43 tuổi, lớn lên ở Zimbabwe trước khi sang sống ở Anh và lấy bằng ở trường Oxford, cho biết những cuốn sách nhẹ nhàng bà viết trước kia không phải tự nhiên mà có, và phần nào trong bà luôn bị lôi kéo theo hướng sâu sắc và đen tối hơn. Nhưng bà không hề có ý niệm sẽ cho ra một “cô gái nghiện rượu”, cách bà gọi Rachel, theo hướng như vậy.

“Khi tôi viết được 30.000 từ và đưa cho người đại diện, cô ấy trầm trồ ‘Ồ, trời ơi, đúng vậy, tuyệt quá’, nhưng tôi không thực sự cảm thấy điều đó. Cô ấy luôn miệng nói rằng cuốn này sẽ rất hay, nhưng khi không chắc chắn bạn sẽ cảm thấy giống như mèo khen mèo dài đuôi vậy” bà chia sẻ khi chúng tôi cùng uống trà ở góc phố gần căn hộ bà vừa mua ở khu Clerkenwell, trung tâm London.

Khi so sánh với cuốn sách bán chạy nhất năm 2012 Gone Girl (Cô gái mất tích) của Gillian Flynn và cuốn sách của bà thường nằm trong ngoặc, Hawkins cảm thấy ý tưởng này có vẻ hời hợt: “Tôi nghĩ người ta so sánh chúng với nhau vì cùng có nhân vật nữ gai góc, khó ưa, hôn nhân đổ vỡ, một người phụ nữ mất tích, và người dẫn chuyện khó đoán”. Nhưng “Tôi thực sự cho rằng Rachel không đáng ghét đến vậy. Cô ấy đã để mình trượt khỏi vòng kiểm soát, nhưng đa số chúng ta cũng có lúc trải qua những hoàn cảnh tương tự dù không đến mức như vậy. Cứ tưởng tượng nếu có chuyện đau buồn xảy ra như hôn nhân đổ vỡ hay mất việc làm thì chúng ta cũng có thể lạc lối, đó là cách tôi hiểu và thông cảm với Rachel”.

Một số người lại có cái nhìn khắt khe hơn, học giả về bình quyền phụ nữ Jacqueline Rose phát biểu trên tờ London Review of Books rằng Gone Girl và The Girl on the Train đã cổ súy cho việc lạm dụng phụ nữ và có thể làm gia tăng làn sóng chống lại phụ nữ, thậm chí còn tệ hại hơn phong trào phản đối bình quyền phụ nữ trước đây. Với bà Rose, việc Rachel chuộc lỗi bằng cách trở thành thám tử cũng không bù đắp được sự xấu hổ của cô ấy, và bà kết thúc bài luận của mình bằng lời cảnh báo “Nếu phụ nữ tìm thấy niềm vui ở những gì đáng sợ nhất thì ai cũng vậy”

Nhưng dù yêu ghét, hay gì đi nữa, thì chắc chắn The Girl on the Train đã nắm bắt được xu thế của thời đại. Tiểu thuyết hình sự đang lên ngôi, và với những tác giả và độc giả yêu thích thì tin vui là hiện những cốt truyện giết người đang độc chiếm về nhân vật và mọi thứ khác. Hawkins đã thay đổi hẳn cách xây dựng nhân vật nữ chính, với tính cách cứng rắn hơn và ở độ tuổi trung niên đang thèm khát nhiều thứ (dồi dào sinh lực, nhưng không thể có con, có rất nhiều mối bận tâm), và một khiếu hài hước thể hiện qua cách chọn vũ khí giết người của Rachel. Nhưng thành công về mặt thương mại của cuốn sách nằm ở quyết định biến giấc mơ ngoại ô thành cơn ác mộng lây lan cảm giác hoang mang đến người đọc, nhất là khi họ bắt tàu từ ngoại ô đi làm mỗi sáng sớm.

Đã nhiều năm quyết định không có con, Hawkins chán ngấy những câu chuyện lãng mạn người ta mong đợi ở Amy Silver: “Tôi viết về những người đang còn lưỡng lự về hôn nhân và con cái, và tránh viết rằng một người đàn ông và một đứa trẻ có thể đủ làm bạn hạnh phúc. Tôi nghĩ đặt cược tất cả mọi hy vọng vào một mối quan hệ có lẽ không phải là ý hay”. Rachel chính là một ví dụ ngược hẳn với quan niệm thuần túy này: cô đã rời bỏ người đàn ông hoàn hảo và một ngôi nhà lý tưởng vì thất bại trong việc có con và nghiện rượu, và bây giờ đang ở trọ cùng người bạn thân thiết đến mức cô không thể thú thật là cô đã bị đuổi việc ở London. Thế là hàng ngày cô bắt chuyến tàu như mọi khi, từ Witney (một thị trấn hư cấu ở Buckinghamshire và không liên quan gì đến các dân biểu vùng Oxfordshire của thủ tướng). Vì đường tàu đi qua những khu vườn thời Victoria trên con đường nhà cô trước đây, Blenheim Road, cô đã trải qua chuyến đi trong ánh nhìn giận dữ cuồng loạn về phía nhà cũ của mình, chỗ giờ đã có phòng dành cho đứa trẻ của chồng cũ và người vợ mới bảnh chọe kinh khủng tên là Anna.

Rachel cũng để ý tới một cặp hàng xóm cách đó mấy nhà, cô đặt tên họ là Jason và Jess cho đến khi cô biết tên thật của họ là Scott và Megan. Khi Megan mất tích thì cô gái nghiện rượu và rắc rối bỗng muốn trở thành anh hùng chống tội phạm nghiệp dư. Thời khắc hay nhất của cuốn sách là lúc Rachel phải trải qua những điều tồi tệ nhất, khiến những đọc giả rành rỏi về cảnh sát cũng phải há hốc mồm trước những suy luận và phản ứng của cô.

Có thể nói Rachel không thực sự là một “cô gái” ở độ tuổi 32 và Hawkins cũng đồng tình rằng khó có thể gọi một nhân vật nam đã ly dị, uống như hũ chìm là cậu trai. “Tôi vẫn thường gọi phụ nữ là các cô gái, và khi trao đổi với người đại diện chúng tôi vẫn gọi Rachel là “cô gái nghiện rượu” trước khi đặt tên cho cô ấy. Đó là cách gọi thú vị nên sau đó chúng tôi không thay đổi nữa. Tôi đã phân vân về vấn đề này, tôi nghĩ có thể gọi cô ấy là người phụ nữ trên tàu nhưng nghe có vẻ không hay bằng và cũng không quen tai, vì vậy tôi vẫn cứ giữ nguyên như cũ. Nhưng tôi sẽ không lặp lại điều đó nữa vì cô ấy không phải là cô gái”.

Dù vậy Hawkins lại bảo vệ Rachel trước những lời kết tội cô đáng ghét, hay cô làm mọi người căm ghét phụ nữ và đồng thời cũng bảo vệ Flynn: “Tôi thấy lạ về vấn đề bình đẳng giới trong cuốn Gone Girl. Tôi biết Amy Dunne (nhân vật chính) đã có những viện cớ sai lầm (kể cả vấn đề bị hiếp dâm) nhưng tôi nghĩ Flynn cho rằng đây không phải là trường hợp phổ biến mà bà đang viết về một nhân vật khác thường, loạn trí. Tôi luôn ủng hộ cho Amy vì chồng cô ấy quá kinh khủng”. Bà cười lớn.

Băn khoăn của bà trong các tiểu thuyết tội phạm là những xác chết phụ nữ biến dạng, vô danh mà bà nghĩ có những khía cạnh khiêu dâm. Bà không muốn rắc rối gì đến cảnh sát. Nhưng bà tin rằng “chắc chắn sẽ có cách để viết về tội phạm giết người mà không bị kích thích. Cuốn sách hiện tôi đang viết có không chỉ một người chết nhưng điều quan trọng là cách bạn xử lý những đối tượng bạn đang viết.”

Hawkins giải thích nhân vật bị nghiện rượu khá nặng khiến trí nhớ không liền mạch và câu chuyện phiêu lưu trên chuyến tàu từ ngoại ô là hai ý tưởng hoàn toàn tách biệt. The Girl on the Train là kết quả của việc kết hợp hai ý tưởng này với nhau. Bà suy ngẫm: “Nếu cô gái nghiện rượu là cô gái trên chuyến tàu thì sẽ thế nào?”. Từ góc nhìn tâm lý, bà quan tâm đến quá trình một người có trí nhớ không đáng tin cậy trở nên dễ bị tác động, và cuốn sách bà đang viết, dự kiến sẽ ra mắt năm sau, cũng có cùng chủ đề với câu chuyện về hai chị em và những mâu thuẫn trong trí nhớ về thời thơ ấu.


Đánh giá cô gái trên tàu năm 2024

Cô Gái Trên Tàu – Paul Hawkins

Tiểu thuyết của Paula Hawkins tập trung quanh ba nhân vật nữ, ba người đàn bà sung sướng nhưng cũng khốn khổ trong tình yêu. Và quan hệ của ba người họ tưởng chừng chẳng liên quan đến nhau, nhưng lại bị ràng buộc chặt chẽ trong vòng xoáy đau đớn của yêu và hận.

RACHEL, cô nàng nát rượu vì đau đớn trước cuộc hôn nhân tan vỡ dẫn đến thất nghiệp. Ngày nào cô cũng giả vờ bắt chuyến tàu 8h4′ để đi làm. Thực ra cô lên tàu say túy lúy hờ hững ngắm quang cảnh trên tàu. Thế rồi một cặp vợ chồng lọt vào tầm mắt Rachel, cô đặt tên cho họ là Jess và Jason lòng thầm mong họ sẽ là ảo ảnh ru cô vào giấc mơ hạnh phúc vợ chồng. Ngày ngày cô ngắm nhìn họ hạnh phúc bên nhau, và cô đã mơ rằng tình yêu của mình rồi cũng đẹp như thế. Cho đến một ngày, Jess mất tích rồi được tìm thấy bị chôn xác trong rừng. Đến lúc này Rachel mới tỉnh rượu và lao vào tìm hiểu, nhưng càng tìm hiểu thì cô chỉ phát hiện ra những dối trá, những đau đớn dưới lớp vỏ bình yên. Tuy nhiên với tiêu chí một thám tử thì Rachel chưa đủ tẩm, cũng may cốt truyện hay khiến hình tượng của cô không đến nỗi quá tệ.

MEGAN, một người vợ đáng tởm quả thật mình không đủ lòng thương với cô nàng này. Nói thật chứ mình lại thấy thương Scott anh chồng hơn. Những tưởng rằng sai lầm kinh khủng Megan mắc phải khi còn bé, mà có thể thứ tha khi cho rằng là Sửu Nhi bồng bột, đã khiến cô tỉnh ngộ. Nhưng không. Tội nghiệp Scott khi sự thật bị phơi bày, anh mới biết mình chẳng là gì trong mắt Megan, những cảnh anh đau khổ thật sự khiến mình phát điên. Mình mà có vợ như Megan thì có lẽ kẻ giết chết cô ta là mình. Cái kết cục xảy đến với Megan hoàn toàn xứng đáng, một người vợ như cô ta đáng phải chết.

ANNA, nếu nói đến nhân vật nào đáng thương hơn Scott thì chính là cô. Có thể Anna đáng trách khi cướp chồng của Rachel là Tom, nhưng đến cuối cùng cô cũng chẳng được gì. Nỗi đau của cô cũng hệt như Scott. Lấy người mình yêu tưởng rằng sống trong tình yêu nhưng cuối cùng mới biết mình trắng tay. Mới biết mình là con ngốc. Đoạn cuối hành động của Anna hoàn toàn có thể hiểu được chẳng có gì là ác độc ở đây.

Nói chung, CÔ GÁI TRÊN TÀU dừng ở mục tiêu một tiểu thuyết tâm lý tình cảm thì quá hay. Văn phong của truyện phải nói là quá tuyệt vời, ngồi đọc mà không dứt ra được luôn. Cực kỳ cuốn hút. Còn mảng trinh thám tuy tác giả đã khéo léo cài cắm tình tiết trong các đoạn mô tả Rachel nhưng nhiều yếu tố tác giả xử lý chưa tới, khiến đọc có cảm giác bị hẫng hụt. Cũng may là truyện vẫn còn yếu tố bất ngờ đủ níu chân người đọc. Chi tiết Rachel tìm ra ai là kẻ sát nhân cũng khá bất ngờ với mình, vì quả thật mình không mong anh ta là kẻ như thế. Thứ hai cũng giống một số tiểu thuyết trinh thám Bắc Âu khác, vai trò của thanh tra Gaskill lẫn cảnh sát Riley quá mờ nhạt nếu không muốn nói là bất lực và ngu xuẩn. Sorry nói bậy tí, mình mà ở vào vị trí của Rachel mình thề là tát chết mẹ con khốn Riley trước rồi ra sao thì ra. Chả biết làm được gì chỉ ngồi đó khinh miệt rồi xách mé. Đã ngu còn thích tỏ vẻ. Gaskill thì éo phải bàn.

Điểm dành cho CÔ GÁI TRÊN TÀU: 8/10 vì văn phong quá hay. Có lẽ cuốn này dành cho phụ nữ đọc thì rất hay, vì đề cao nữ quyền và hạnh phúc gia đình. Mong ngóng phim ra mắt.

Quang Huy Nguyễn


Với một tiểu thuyết tâm lý hình sự như cuốn này thì thật sự mình cũng không biết nhận xét gì, vì đây không phải thể loại “ruột” của mình và mình cũng không rành về mảng tâm lý học cho lắm. Tuy nhiên, điều đầu tiên mình cảm nhận được qua cuốn sách này đó là tác giả viết rất chắc tay, vụ án khá đơn giản nhưng nhờ lối kể độc đáo dưới góc nhìn của 3 nhân vật, ở các mốc thời gian khác nhau, cộng với yếu tố tâm lý của từng nhân vật (đặc biệt là cô nàng Rachel bợm nhậu), tác giả đã tài tình, khéo chéo che đậy một sự thật hết sức bình thường, chẳng có gì phức tạp ghê gớm. Đây cũng lại là một điểm hay của câu chuyện, bởi không như đa phần các tiểu thuyết trinh thám bây giờ thích đao to, búa lớn, thần thánh hóa các nhân vật, sự kiện, đưa vào những kế hoạch, những thuyết âm mưu hoành tráng, những vụ án không tưởng (như đa phần trinh thám Trung Quốc, trong Cô gái trên tàu, mọi nhân vật, mọi hành động, mọi sự kiện, mọi động cơ đều rất đời thường, rất thực tế, giống như một câu chuyện có thật đang được kể lại.

Về yếu tố tâm lý thì không cần bàn cãi, 80% câu chuyện là trình bày những suy nghĩ, những cảm xúc, những tưởng tượng, những trải nghiệm tâm lý của cả 3 cô gái, mà trong đó, dĩ nhiên ấn tượng nhất vẫn là Rachel, ý mình không phải là ấn tượng về nhân vật này, mà là ấn tượng vì cách tác giả miêu tả rất chi tiết nội tâm của cô ấy (đã từng một lần quắt cần câu và tỉnh dậy không nhớ gì, bụng dạ nhộn nhạo, cảm giác trống rỗng nên hoàn toàn cảm nhận và hiểu được những gì tác giả gợi tả).

Về diễn biến truyện thì như đã nói, khá dài dòng vì tập trung miêu tả tâm lý nhân vật, nhịp độ chỉ được đẩy nhanh vào cuối truyện, tuy cái kết cũng không quá bất ngờ nhưng đảm bảo về tính hợp lý tuyệt đối, (như đã nói, đây giống như một vụ án rất đỗi bình thường vẫn đang diễn ra hàng ngày trên khắp thế giới).

Nhìn chung thì đây là cuốn tiểu thuyết có lẽ mình sẽ không đọc lại lần thứ 2 (trừ khi cần nghiên cứu về chứng nghiện rượu, bởi lẽ đọc lần đầu đã cần huy động khá nhiều sự kiên nhẫn rồi. Tuy nhiên, không thể phủ nhận đây là một tiểu thuyết đắt giá, người viết hoàn toàn biết mình đang viết gì, những hành động, những diễn biến tâm lý của các nhân vật và toàn bộ mạch truyện hợp lý đến từng chi tiết, và dĩ nhiên, một bài học lớn cũng được rút ra sau khi gấp sách lại.

Steven Nguyễn


Đánh giá cô gái trên tàu năm 2024

Cô gái trên tàu

Cuốn này mình đọc nhanh khủng khiếp, vèo vèo cái là xong. Rất hấp dẫn, nội dung rất hấp dẫn.Tuy khi khám phá ra hung thủ không làm mình bất ngờ lắm nhưng đôi khi cũng hơi sởn gai ốc tại mấy nhân vật trong phim hay sách của phương tây cứ làm mình có cảm giác họ điên điên khùng khùng khó kiểm soát.

Nhưng mình thích nội dung bởi nó mang tới cho người đọc nhiều thông điệp, mình thích trinh thám kiểu này bởi nó chứa đựng tất cả mọi thứ, tình cảm gia đình, tình yêu, tình bạn, sự tử tế của một con người hay sự biến hoá của một con người mà rõ ràng sống bên ta, bên cạnh ta mỗi ngày, hít thở chung một bầu không khí với ta, biết mọi thứ về ta, hiểu ta nhất nhưng ta lại hoàn toàn mù mờ về họ. Thật đáng sợ!!!!

Cuộc đời của họ tồn tại khác nhau những mà không phải vô tình lại vướng vào sự hấp dẫn giống nhau, không thể thoát ra được, luẩn quẩn, bế tắc, tuyệt vọng, sợ sệt. Rachel tội nghiệp u sầu béo ị luôn say sỉn, cô ấy đáng thương và cô ấy tốt, cô ấy muốn là người có ích bởi vì cô ấy thật sự có ích, còn cảnh sát chả làm được cái cóc khô gì hết. Cô ấy đáng thương thật đấy nhưng cá nhân mình lại không nghĩ cô ấy đáng thương nhất, trong câu chuyện này mình nghĩ đáng thương nhất là những đứa bé, đứa được sống, đứa phải chết do sự ngu xuẩn (mình chỉ nghĩ được từ này ) thực sự ngu xuẩn , mình chả hiểu cái kiểu bố mẹ gì lại như vậy gruuuu…uuuu.

Nói chung là mình thích câu chuyện này, mạch chuyện trôi chảy, đan xen và rất ăn khớp. Các tình tiết cứ dần hé lộ và mình cũng chỉ đoán được hung thủ khi Rachel khám phá ra. Nhưng còn 1 cái bực là mực in lúc đậm líc nhạt, chán ghê cơ. Mà mình không hiểu vì sao NN làm 1 cái bìa áo gống y hệt cái bìa không khác 1 tý tẹo nào, rồi 1 cái bìa lót màu xanh??? Để làm chi vậy??? Không cần cầu kỳ quá đâu NN ơi.