Dr wynn tran là ai

Tốt nghiệp ngành Y ĐH Buffalo và chương trình Tiến sĩ Y khoa tại trường Y khoa, ĐH State University of New York, hiện bác sĩ Huỳnh Wynn Trần là chủ một phòng khám tư ở khu người Việt phía đông Los Angeles.

Bác sĩ Huỳnh hiện còn là bác sĩ chuyên khoa của Bệnh viện Methodist Hospital, chuyên nhận bác sĩ nội trú đến phòng khám của mình để giảng dạy. Anh cũng đang giảng dạy tại trường Y của California Northstate University.

Một số chi tiết trong bài viết được đề cập trong cuốn sách sắp xuất bản 'Từ Kiến trúc sư thành bác sĩ' của tiến sĩ, bác sĩ Huỳnh Wynn Trần.

Từ một sinh viên kiến trúc năm cuối ở Việt Nam, sau 18 năm, Tiến sĩ Huỳnh đã có bằng bác sĩ, là chủ một phòng khám tư và đang giảng dạy ở một trường y khoa.

Dr wynn tran là ai

Bác sĩ Huỳnh Wynn Trần đã có một hành trình không dễ dàng trên đất Mỹ. Ảnh: NVCC

Cú ‘sốc’ điểm C của sinh viên giỏi

Để đạt được những thành quả này, anh đã phải trải qua vô vàn khó khăn, thách thức mà chỉ những người từng lăn lộn nơi xứ người mới có thể thấm thía.

Khó khăn đầu tiên đến với anh là ngôn ngữ. Mặc dù là một sinh viên giỏi ở Việt Nam với vốn tiếng Anh được bạn bè ngưỡng mộ, nhưng khi đặt chân sang Mỹ, trong tuần đầu tiên của khóa tiếng Anh, anh nhận điểm C to đùng.

"Tôi buồn đến muốn khóc khi nghĩ đến gia đình đang vất vả mưu sinh cho tôi được đi học. Tôi càng buồn hơn khi nhớ đến thời oanh liệt ở Việt Nam, được vây quanh bởi những lời khen và sự thán phục đàn em", BS Huỳnh nói.

Sau đó, nhờ sự chỉ dẫn của một nhà giáo già, anh đã thay đổi cách học của mình và dần tiến bộ hơn.

Tốt nghiệp trường Kiến trúc ở Mỹ, anh ra trường và tìm được công việc đúng ngành nghề theo học. Nhưng sau khi đi làm 2 năm, anh nhận thấy công việc không phù hợp với mình. Anh quyết định theo học trường Y và chấp nhận quay lại vạch xuất phát.

"Danh sách những việc sẽ phải làm “to-do-list" để chuẩn bị cho nghề y tương lai của tôi dài hơn 3 trang giấy, chi chít những khoanh tròn, sắp xếp thứ hạng ưu tiên những việc cần làm ngay" – bác sĩ Huỳnh kể.

Để rút ngắn thời gian học và tiết kiệm tiền bạc, anh dự tính mình sẽ phải nhận số tín chỉ nhiều gấp rưỡi hoặc gấp đôi sinh viên bình thường. ‘Tôi cũng tính sẽ đi làm thêm sau giờ học buổi chiều hoặc cuối tuần để có thêm tiền trả nợ. Khi người ta chưa biết mùi thất nghiệp thì họ ít có cảm giác thiếu thốn. Khi người ta thất nghiệp thì cái thiếu thốn đó hiện rõ ra, dù chỉ là một chi tiết rất nhỏ’, nam bác sĩ chia sẻ.

Dr wynn tran là ai

Bác sĩ Huỳnh đã phải làm đủ các loại công việc để có tiền ăn học. Ảnh: NVCC

Cách lái xe lên dốc khi túi chỉ còn 5 đô la

Bác sĩ Huỳnh nhớ lại một kỷ niệm vào tuần thứ 2 đi học. Khi thấy xe sắp hết xăng, anh móc ví lấy tiền đổ xăng nhưng ví chỉ còn 5 đô la.

"Tôi chợt nhớ ra mình đã nghỉ việc. Tôi đổ xăng vừa đúng 5 USD và cố chạy tiết kiệm nhất có thể. Chiếc Honda Civic số tay nên lên dốc tôi dùng trớn xe, ít đạp ga, chỉ để xe vừa đủ lên dốc. Những lúc xuống dốc, tôi trả cần số về 0 và giữ ga tối thiểu. Sau này tôi vẫn nhớ lại cảm giác những lần chạy kiểu tiết kiệm đó". Anh cũng nhớ về kỷ niệm đi làm "nail" (làm móng) - một công việc rất phổ biến với người Việt ở Mỹ.

"Đây là nghề kiếm được khá nhiều tiền ở Michigan vì đa số khách hàng là người Mỹ trắng, thường cho tiền típ cao. Ai làm nail ở Michigan cũng có nhà cao cửa rộng, đi xe Lexus láng cóng. Nghề nail cũng không cần giỏi tiếng Anh, chỉ cần giao tiếp sơ sơ với khách hàng. Tôi nhẩm tính mình có thể làm hai ngày cuối tuần và kiếm được trên 150 đô la (trong khi làm kiến trúc, tôi nhận được 100 đô mỗi ngày)", BS Huỳnh nói.

Nhưng mọi thứ không đơn giản như dự tính của anh. Trong những ngày làm việc đầu tiên, mùi hăng hắc của keo dán khiến anh không chịu nổi và phải nghỉ việc ngay sau đó.

Làm ‘nail’ không thành, anh lại chuyển sang chạy bàn cho một nhà hàng Trung Quốc. Khi đang làm ở nhà hàng thì có người giới thiệu anh đi làm phiên dịch viên cho bệnh nhân người Việt ở bệnh viện. Thấy công việc ít nặng nhọc, lại gần gũi với ngành nghề mình đang theo học, anh thấy thích công việc này và làm lâu dài về sau.

Dr wynn tran là ai

'Khi đã chọn sống và làm việc ở Mỹ, hãy tìm cách thoát ra khỏi ‘comfort zone’ (vùng an toàn) của mình' - bác sĩ Huỳnh chia sẻ. Ảnh: NVCC

Sau một năm nỗ lực, anh tốt nghiệp xuất sắc văn bằng đại học thứ 2 về y sinh học. ‘Cái giá tôi phải trả cũng không quá đắt. Tôi giảm 5 kg và già đi gần 10 tuổi do phải liên tục thức khuya làm thông dịch viên và học bài’.Suốt những năm học nghề y, lịch học và làm việc của anh kín mít. Buổi sáng, anh học gấp đôi so với bạn cùng lớp. Buổi chiều học xong, anh về ăn rồi lăn ra ngủ. Đến đêm, anh lại thức làm dịch thuật qua điện thoại đến sáng rồi đi học tiếp. "Thế nhưng hình như lịch làm việc như vậy vẫn chưa đủ cực. Tôi hy sinh thêm một buổi ngủ nướng cuối tuần, xin làm tình nguyện ở bệnh viện. Trong suốt những ngày tháng cực nhọc của mình, tôi luôn nghĩ tới viễn cảnh một ngày sẽ trở thành bác sĩ, mặc áo trắng khám bệnh", anh bộc bạch.

Cùng lúc đó, anh được vinh danh tại bệnh viện do làm thiện nguyện tốt. Một bác sĩ trong bệnh viện đã viết cho anh một lá thư giới thiệu rất hay để nộp hồ sơ vào trường Y.

Đừng chọn sống an toàn với cộng đồng người Việt

Nhìn lại chặng đường mình đã đi qua, bác sĩ Huỳnh nói, yếu tố quan trọng nhất là hãy mạnh dạn theo đuổi ước mơ. Trong nhiều lần về Việt Nam nói chuyện với sinh viên, anh nhận thấy các bạn hay tiếc.

"Các bạn thấy ngành mình đang học không phù hợp, muốn chuyển sang ngành khác nhưng không dám, vì tiếc. Nếu không dám thay đổi vì tiếc thì 10 năm sau, các bạn vẫn làm công việc đó, vị trí đó và cứ nuối tiếc mãi. Tôi cho rằng không bao giờ là muộn với những người trẻ", BS nói.

Từ kinh nghiệm của mình, bác sĩ Huỳnh chia sẻ: "Các bạn đừng nghĩ quá xa về việc mình có làm được không, đừng đặt ra những mục tiêu quá lớn, mà hãy đặt ra những mục tiêu nhỏ và hoàn thành nó từng chút một. Một ngày nào đó, bạn sẽ nhận ra mình đã xây được một bức tường từ những viên gạch nhỏ".

Dr wynn tran là ai

Anh cho rằng, khi đã chọn sống và làm việc ở Mỹ, hãy tìm cách thoát ra khỏi ‘comfort zone’ (vùng an toàn) của mình. "Người Việt Nam qua đây thích ở Cali - những nơi có nhiều người Việt sinh sống. Nhưng làm như thế sẽ không đi xa được. Bạn hãy tự tin sống chung với người bản địa, với văn hóa bản địa. Đã qua Mỹ, đã đi du học là phải hòa mình vào cộng đồng của người bản địa".

"Đã có những lúc tôi nhớ Việt Nam tới nao lòng. Đã có những lúc tôi muốn bỏ hết mọi thứ về Việt Nam sống… Nhưng vượt qua được những giai đoạn đó, tôi học được cách vượt qua khó khăn trong cuộc sống của mình", anh Huỳnh kể.Anh cho rằng, khi đã chọn sống và làm việc ở Mỹ, hãy tìm cách thoát ra khỏi ‘comfort zone’ (vùng an toàn) của mình. "Người Việt Nam qua đây thích ở Cali - những nơi có nhiều người Việt sinh sống. Nhưng làm như thế sẽ không đi xa được. Bạn hãy tự tin sống chung với người bản địa, với văn hóa bản địa. Đã qua Mỹ, đã đi du học là phải hòa mình vào cộng đồng của người bản địa".

Anh cũng từng chứng kiến, có những người đang có vị trí, công việc tốt ở Việt Nam, sang Mỹ định cư, biết nỗ lực phấn đấu, vẫn có được một công việc tốt ở Mỹ. Theo anh, sự chăm chỉ đóng vai trò rất quan trọng.

Ngoài ra, để sống tốt ở Mỹ còn cần sự nhạy cảm về văn hóa. "Thay vì rủ nhau đi làm ‘nail’ hay trốn thuế thì mình phải tìm hiểu về luật pháp sở tại, về văn hóa bản xứ, chứ không phải là a dua theo văn hóa người Việt ở đó".

Mang Việt Nam ra thế giới và ngược lại

3,617 người xem

Chụp lại video,

Thực phẩm chức năng có thị trường "màu mỡ nhất" là bệnh nhân bị ung thư.

Bác sĩ Mỹ gốc Việt Huỳnh Wynn Trần nói về con đường đến với nghề y tại Hoa Kỳ, thực trạng người Việt ưa dùng thực phẩm chức năng tại Mỹ và Việt Nam và cuốn sách vừa ra mắt.

Trong cuộc phỏng vấn với BBC tại London, PGS Bác sĩ Huỳnh Wynn Trần, từ Sài Gòn sang Hoa Kỳ định cư vào năm 1999, cũng bình luận về đề xuất đổi tên Trường Đại học Y dược Tp HCM thành 'Đại học Sức khỏe'.

BBC: Bác sĩ nghĩ gì về thực trạng người dân tại Việt Nam và người Việt tại nước ngoài dùng tràn lan thực phẩm chức năng?

Đây là chủ để rất nóng. Người Việt tại California nói riêng và ở Việt Nam nói chung rất thích cái này. Chúng ta đều biết là thực phẩm chức năng là không có cơ quan nào kiểm duyệt. Tại sao, vì nó không phải là thuốc. Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ (FDA) không kiểm duyệt và kiểm soát. Khi đã không phải là thuốc thì ai sản xuất cũng được. Do đó dẫn tới tình trạng rất bát nháo là nhà nhà làm, người người bán và thiên hạ thì mua tùm lum.

Thị trường tôi thấy "màu mỡ nhất" là ung thư. Đối với tôi người mắc ung thư là bệnh nhân đáng thương nhất. Mà những ông bán thực phẩm chức năng có thể làm những việc gọi là lừa đảo và họ nhắm vào thị trường này nhiều nhất. Và việc đó là không có gì tàn nhẫn hơn. Cá nhân tôi trong chuyến về Việt Nam năm ngoái nói tại một diễn đàn về ung thư thì có câu chuyện của một bác này nói phải bán nhà bán đủ thứ để mua thực phẩm chức năng. Và tôi biết là bác đó khó mà sống được lâu mà sao phải làm vậy. Thế thì có cái gì tệ hơn thế nữa.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại là thực phẩm chức năng có tác dụng về tâm lý. Đối với bệnh nhân ung thư và không chữa được nữa chẳng hạn thì đôi khi một chút tâm lý đó là cái mà họ cần. Cho nên tôi nói với bệnh nhân là nên nói chuyện với bác sĩ xem có nên uống cái này hay không. Vì những nghiên cứu cho thấy nó không có tác dụng về mặt lâm sàng, nhưng tinh thần thì có. Chữa ung thư không chỉ là bệnh nhân mà còn người trong gia đình. Nên người con mua được món quà đắt tiền biếu cha mẹ mình đang mắc bệnh thì cả hai phía đều thấy thế là được. Thì cái hay của thực phẩm chức năng là nó nằm ở chỗ đó.

Tuyên án vụ xử VN Pharma bán thuốc giả

Chụp lại video,

Bác sĩ Huỳnh Wynn Trần nói về con đường đến với nghề y và cuốn sách vừa ra mắt.

BBC: Bác sĩ có thể chia sẻ về kinh nghiệm học ngành y tại Hoa Kỳ?

Điểm đặc biệt nhất của ngành y tại Hoa Kỳ là chú trọng nhiều về bác sĩ nội trú. Tức là đào tạo sau đại học rất dài. Tức là bên Hoa Kỳ nhấn mạnh vào việc thực hành. Cái thứ hai là kỹ năng giao tiếp, chúng tôi được học từ trong trường cho tới lúc học nội trú. Bác sĩ thực ra là người tư vấn cho bệnh nhân, tức là phục vụ và làm tròn trách nhiệm của mình. Lấy chất lượng phục vụ làm thước đó. Chẳng hạn đối với bệnh phức tạp như ung thư thì bệnh nhân và bác sĩ có cái quyền quyết định chung. Nói cách khác đi là bệnh nhân có quyền quyết định. Tức là không thế ép bệnh nhân làm những việc họ không muốn.

Khi còn ở Việt Nam thì tôi học kiến trúc. Khi qua Mỹ tôi học tiếp kiến trúc và khi ra trường rồi và làm việc được hai năm thì mình mới thấy hình như mình không thích kiến trúc lắm. Khi nộp đơn vào trường y thì tôi không được vô liền. Đây là bài học tôi đúc kết trong cuốn sách của tôi ra mắt tại Việt Nam vào tuần này. Cuốn sách có tên là "Từ kiến trúc sư thành bác sĩ tại Hoa Kỳ' ra mắt ở Sài Gòn vào ngày 6/10 và Los Angles ngày 20/10/2019.

Trong cuốn sách tôi nói về việc học kiến trúc như thế nào và sau đó ra trường đi làm một thời gian và tôi không thích và tôi mới chuyển qua học bác sĩ. Tôi gặp thất bại nhiều lắm và tôi có thể nói 'Thất bại là bà nội của thành công chứ không phải là mẹ nữa'. Bài học tôi muốn chia sẻ với các bạn là một khi mình thích cái gì thì mình nên làm tới cùng.

Tôi hay nói với sinh viên của tôi rằng tôi không phải là người quá thông minh và xuất sắc. Nhưng cái tôi có là tôi lì lắm. Tôi mà thích cái gì là tôi sẽ làm và làm tới cùng. Bài học mà tôi muốn chia sẻ với các bạn ở Việt Nam là khi các bạn thấy ai thành công thì hãy nhớ rằng họ thất bại nhiều lắm và bạn đừng bỏ cuộc. Hy vọng các bạn sẽ tìm thấy hình ảnh của mình trong cuốn sách đó. Tôi viết sách không phải là về tôi đâu mà là về các bạn. Tôi nghĩ cuốn sách sẽ mang lại động lực cho các bạn. và nếu bạn đa mê học thuật và thích tìm hiểu thì bạn sẽ tìm thấy mình trong cuốn sách của tôi

Đôi khi mình bị lung lay và mệt mỏi thì mình chỉ cần một sự khuyến khích hoặc thúc đẩy của ai đó. Thế thì tôi hy vọng là cuốn sách của tôi sẽ giúp các bạn điều đó và các bạn sẽ thành công.

BBC: Bác sĩ bình luận gì vềviệc lãnh đạo ngành y tế Việt Nam đề xuất đổi tên Trường Đại học Y dược Tp HCM thành 'Đại học Sức khỏe'?

Thực ra hướng đi thì là đúng vì đa số trường y tại Mỹ là trường có nhiều ngành trong đó, tức là dạy chung bác sĩ với dược sĩ, nha sĩ...Tôi nghĩ cái tên không quan trọng mà chất lượng mới quan trọng, mô hình đào tạo thế nào mới quan trọng. Thì cái đó là cái tôi ủng hộ và Việt Nam nên làm vì Campuchia và Lào đã làm cái đó rồi. Thì đúng là người ta đang nghe quen như vậy thì nghe khác đi thì sẽ có phản đối. Nhưng tôi thấy cái tên mà nó có cái chữ y trong đó thì nghe hay hơn và "sang chảnh" hơn.