Khi lỗi thuộc về những vì sao review năm 2024

Nếu Hazel chưa bao giờ gặp Gus, cuộc đời của cô đại khái vẫn sẽ xoay vần quanh sự bất mãn về số phận, tồn tại dật dờ không chút ý nghĩa và hành hạ những người xung quanh. Cô hẳn vẫn sẽ thần tượng tác giả cuốn sách mình yêu quý, ghim ánh mắt khó chịu xen lẫn ghen tỵ với những cặp đôi yêu đương. Rồi tại một thời điểm nào đó trong đời, cô sẽ ra đi, không nuối tiêc nhiều lắm.

Chỉ một khoảnh khắc khi ánh mắt giao nhau, cuộc đời của cả hai hoàn toàn thay đổi.

“Anh yêu em. Anh biết tình yêu ấy chỉ là tiếng thét giữa không trung và bị lãng quên là điều khó tránh. Và tất cả chúng ta đều phải chết, để rồi tất cả những việc chúng ta làm đều hóa thành tro bụi. Và anh biết Mặt Trời rồi sẽ nuốt chửng Trái Đất duy nhất mà chúng ta có. Rất tiếc, nhưng anh yêu em.”

Có một sự thật vĩnh viễn tồn tại, dù được thừa nhận hay bị giấu nhẹm đi, rằng tình yêu mãi mãi là khát vọng lớn nhất của con người. Ai có thể can ngăn nhịp tim đập loạn, ai có thể xóa nhòa nụ cười sưởi ấm lòng ta? Tình yêu, về cơ bản, là nhu cầu chân chính của mỗi cá nhân, nhưng đó là đặc ân, hay chỉ là sự tra tấn giày vò của Thượng Đế?

Nếu Hazel chưa bao giờ gặp Gus, cô hẳn sẽ không bao giờ được nếm trải hương vị ngọt ngào của hạnh phúc, cũng như sẽ không bao giờ biết đến nỗi đau xé lòng sống không bằng chết.

Ngôi sao chiếu mệnh của Hazel và Gus không phải là những ngôi sao tốt, nhưng tình yêu của họ lấp lánh tinh khôi giữa dải ngân hà mênh mông.

Khi lỗi thuộc về những vì sao review năm 2024
Khi lỗi thuộc về những vì sao – The fault in our stars

The fault in our stars không chỉ khắc họa một chuyện tình đẹp, mà còn là câu chuyện về nghị lực của những con người đứng trên lằn ranh của sự sống và cái chết. Là một cô gái mười sáu cương trực mạnh mẽ từng suýt chết vì ung thư tuyến giáp và tràn dịch màng phổi, mỗi ngày đều lệ thuộc vào máy trợ thở. Là một chàng trai mười tám luôn nở nụ cười tựa ánh mặt trời dù một chân đã bị cưa đứt do ung thư xương. Là những người cha, người mẹ luôn sống trong lo âu không biết khi nào con mình phải nhập viện cấp cứu, nhưng vẫn luôn cố vui vể yêu đời để mang lại chút nghị lực sống cho đứa trẻ của mình.

“Dù là khi con chết đi, mẹ vẫn luôn là mẹ của con. Đó là điều tuyệt vời nhất mà mẹ được làm”

Bạn đã hi vọng phim sẽ có một kết cục khác, một kết cục vẹn toàn hơn. Thế nhưng, ánh mắt của Hazel như một tiếng hét không lời giữa thinh không: “Hãy thôi “nạn nhân hóa” bản thân đi! Hãy nhìn về phía trước”.

Hãy đọc để thấy mình đang hạnh phúc, hỡi các bạn đang có cơ thể khỏe mạnh và, vẫn đang có thể lướt mạng xã hội bằng điện thoại hoặc máy tính. Hàng ngày vẫn có thể chạy xe đi học hoặc là đứng chờ xe bus, rồi lại đứng trên chiếc xe bus chật chội, đông đúc và hơi cau có.

Mình không biết kiểu truyện này có phải là ngôn tình hay không. Nhưng mà nó viết về tình yêu đôi lứa. Gặp rồi yêu, và trước khi yêu thì cả 2 đều bị … ung thư. Cả 2 biết rằng mình rồi sẽ đi sớm thôi. Vài tháng, vài năm hay vài ngày, án tử đã được thông báo, mỗi tội không biết ngày hành quyết.

Làm mình nhớ đến anh Hieu TV. Trong 1 tập podcast anh có nói về “Những mảnh đất mắc nhất thế giới”. Và các bệnh nhân ung thư, mình nghĩ họ sẽ trải qua rất là nhiều nơi đắt nhất. 1 câu lạc bộ đắt nhất, 1 căn phòng đắt nhất, 1 giường bệnh đắt nhất, 1 quyển sổ, thậm chí là vài trang giấy đắt nhất và còn nhiều thứ hơn nữa. Bởi lẽ, nó sẽ mãi nằm ở đó, chỉ ở đó, giang dở, cho dù có được hoàn thành thì cũng không phải hoàn toàn là do chính người đó thực hiện. Ai mà không có ước mơ, hoài bảo riêng của mình. Khả năng của mỗi con người là vô tận. Nhưng điều không may là họ cứ bị chi phối là họ sẽ ra đi. Ai rồi cũng đi thôi, nhưng mà họ đi sớm hơn, và khổ cái là biết mình sẽ đi nữa.

Khổ nhất là biết mình sẽ đi - và đi sớm thôi - nhưng không biết chính xác là khi nào.

2 nhân vật chính của chúng ta cũng vậy. Hazel và Gus đẹp trai với điếu thuốc không bao giờ cháy. Ở độ tuổi vị thành niên, chưa được 20 tuổi. Họ có sợ không? Sợ chứ? Họ có nỗi sợ lớn lao khác không? Có chứ. Mình ước chừng nó còn lớn hơn những người bình thường, nhưng mà đôi lúc lại nghĩ có khi họ quen rồi cũng nên. Họ có sợ bị quên lãng không? Nỗi sợ chung mà, đâu phải chỉ những người bình thường, lành lặn thì mới có khát khao được ghi nhớ mãi. Họ có muốn làm người hùng không? Có luôn. Họ có muốn yêu không? Có chứ. Nhưng gần như mọi thứ vẫn giang dở.

Để rồi mình nhìn lại cuộc đời mình. Nếu như biết được ngày mai mình sẽ mất đi, không còn tồn tại nữa. Thì mình sẽ làm gì? Mình có còn giết thời gian như giờ không? Có còn rãnh nữa không, có còn than thân trách phận, trách trời trách đất, còn hờn dỗi không? Hay là sẽ lao đầu vào làm những điều mà mình thật sự muốn làm nhất? Nói yêu những người mình yêu nhất, những chuyện khác, những con người khác, trôi qua mình tựa như không.

Và mình thích lời văn của tác giả. Nó không uỷ mị như ngôn tình TQ. Nhưng không vì vậy mà thiếu đi tính lãng mạn. Sự thông minh, hài hước và tinh thần tích cực của chàng Gus cộng thêm sự tò mò của cô nàng Hazel khi cả 2 đi đến Hà Lan xa xôi là phần mình thấy lãng mạn nhất và hay nhất truyện.