Nhân sinh hà xứ bất tương phùng nghĩa là gì năm 2024

ơng Khánh, đổi người của Hà Vân Dã chấp chưởng Nam Tuyên phủ, vậy ích lợi hiếu kính hàng năm của Nam Tuyên phủ chắc chắn sẽ lọt vào tay Hà Vân Dã, sẽ không còn của Phùng Chi Hoán, tự nhiên y phải ra sức bảo vệ Dương Khánh.

Bất quá chuyện làm Phùng Chi Hoán cảnh giác trong lòng là, nguyên phủ chủ Nam Tuyên phủ Lư Ngọc là người của Hàn Lục Bình, theo lý thuyết Hàn Lục Bình phải là người có thành kiến với Dương Khánh nhất. Hiện tại Hàn Lục Bình ở một bên trầm mặc không lên tiếng, vì sao Hà Vân Dã lại moi chuyện này ra?!

- Không cần cãi nữa!

Điện chủ Hoắc Lăng Tiêu ngồi trên cao khép hờ đôi mắt thình lình chậm rãi mở mắt quét qua phía dưới, ánh mắt rơi vào trên người Dương Khánh:

- Dương Khánh!

- Có thuộc hạ!

Dương Khánh nhanh chóng bước ra khỏi hàng, ôm quyền nghe lệnh.

Trong lòng y có thể nói có hơi thấp thỏm, không biết hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện này là thế nào, càng không biết điện chủ sẽ có ý kiến gì. Nếu như điện chủ thật sự muốn tước đi chức phủ chủ Nam Tuyên phủ của y, y cũng không làm gì được.

Hoắc Lăng Tiêu cũng không phải là Lư Ngọc năm đó, nói giết là có thể giết, Dương Khánh vẫn chưa có bản lãnh này, chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh.

Lui lại một vạn bước mà nói, cho dù là y có thể giết Hoắc Lăng Tiêu thì đã sao? Muốn làm điện chủ Trấn Ất điện ư, đó là chuyện không thể nào, tu vi chín lộ phủ chủ khác đều cao hơn Dương Khánh, không ai phục y lập tức sẽ liên thủ giết y. Huống chi y cũng không có quan hệ ở Nguyệt hành cung, cung chủ Nguyệt hành cung không thể nào bổ nhiệm y làm điện chủ Trấn Ất điện.

Cho dù là có thể làm điện chủ Trấn Ất điện, thế lực nhân thủ dưới tay y hiện tại cũng không đủ dùng. Không có đầy đủ nhân mã ban bệ, cho dù là muốn lo chu toàn Nam Tuyên phủ cũng đã là quá sức, còn phải ỷ trượng người của Lam Ngọc môn giúp một tay, đừng nói là lo cả địa bàn rộng lớn của Trấn Ất điện. Dù tu vi của Dương Khánh cao hơn nữa cũng không có cách nào một mình giải quyết tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra trên địa bàn, vẫn cần phải có người trợ giúp thống trị.

Bất quá y cảm thấy mặc dù Nam Tuyên phủ là mình tạo phản đánh chiếm, nhưng sau khi đánh chiếm cũng được Phùng Chi Hoán giúp đỡ lấy được pháp chỉ bổ nhiệm của điện chủ, hẳn là điện chủ sẽ không nói lời rồi lại ăn lời, tự vả vào mặt mình trước mặt mọi người.

- Xử lý Nam Tuyên phủ cho tốt, nếu nộp Nguyện Lực Châu lên trên không đủ, bản điện chủ sẽ bắt ngươi hỏi tội!

Hoắc Lăng Tiêu không giận mà uy nói.

Lời này vừa nói ra, Dương Khánh thở phào nhẹ nhõm thật trong lòng to, cung kính đáp:

- Dạ! Thuộc hạ nhất định không phụ kỳ vọng của điện chủ.

Hoắc Lăng Tiêu vừa mở miệng đã xử lý gọn gàng chuyện này, rốt cục không ai dám lên tiếng nữa.

Sau khi nghị sự xong, một đám người đi ra khỏi đại điện Trấn Ất điện, Phùng Chi Hoán và Hà Vân Dã nhìn nhau hừ lạnh một tiếng, hai người có mâu thuẫn với nhau đường ai nấy đi.

Dĩ nhiên là Dương Khánh theo sau lưng Phùng Chi Hoán rời đi.

Chuyện hôm nay có vẻ kỳ quái, y phải tìm Phùng Chi Hoán hỏi thăm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có một số việc người phía dưới không cùng tầng lớp sẽ không biết rõ.

---

Địa phương tọa lạc của Trấn Ất điện tự nhiên không phải là địa phương như Nam Tuyên phủ có thể so sánh.

Diện tích rất rộng, phong cảnh xinh đẹp, quần sơn phập phồng trong mây, cảnh tượng chẳng khác nào tiên gia.

Trong quần sơn, trừ ngọn chủ phong cao nhất bị Trấn Ất điện chiếm cứ ra, ba ngọn núi cao kế tiếp bị ba vị Hành Tẩu chiếm.

Trở lại bên trong đại sảnh phủ đệ tu hành của mình, Hà Vân Dã xoay người ngồi xuống, vẫy vẫy tay với thủ hạ Chấp Sự Vạn Thuận Xương, ý bảo ngồi xuống nói chuyện.

Sáu đại Chấp Sự Trấn Ất điện cứ hai người thuộc quyền một trong ba đại Hành Tẩu cai quản, xử lý một ít công việc hàng ngày, dĩ nhiên Vạn Thuận Xương là người của Hà Vân Dã.

*Đây là một vế của hai câu thơ nổi tiếng của TQ: Hữu duyên thiên lý lai tương hội; Nhân sinh hà xứ bất tương phùng (有缘千里来相会,人生何处不相逢), hai câu này người ta có thể đổi vế trước vế sau cho nhau, ý của nó là: trong đời người con người ta thế nào cũng sẽ gặp được nhau, chỉ cần có duyên thì dù xa nghìn dặm cũng sẽ gặp mặt.

Edit: minhhy299

Lần ngủ này, thẳng đến giữa trưa mới dậy. Uyển Tình nhìn nhìn di động, không thấy Từ Khả Vi điện thoại, vội vàng gọi qua.

Từ Khả Vi nói: "Mẹ vừa mới dậy, thấy con chưa gọi điện thoại cho mẹ, liền đoán con cũng dậy trễ."

Uyển Tình cười, nói thu thập tốt liền đi qua tìm bà. Tắt điện thoại, mới thấy Thiên Tuyết cũng tỉnh rồi, đang làm ổ trong chăn chơi ipad đây. Cô nhịn không được hơi oán giận: "Cậu cũng không đánh thức tớ?"

"Mình nhìn qua di động của cậu, thấy dì không gọi điện thoại đến, liền đoán bà ấy cũng chưa tỉnh. Ngày hôm qua mệt như vậy, khi chúng ta đưa bà trở về, phòng ngủ không phải lại có hai phụ huynh đến sao? Khẳng định sẽ nói chuyện phiếm, không chừng cho tới ba bốn giờ mới ngủ đấy!"

Uyển Tình ngẫm lại cũng đúng, tiện thể nói: "Đi ăn cơm."

Thiên Tuyết bỏ ipad xuống, đi theo xuống giường. khi rửa mặt, cô đột nhiên tiến đến bên tai Uyển Tình: "Lễ tình nhân qua thật sự vui vẻ chứ?"

Uyển Tình đang súc miệng, thiếu chút nữa bị sặc. Cô phun ra một bãi nước bọt, quay đầu nói: "Cậu cũng không nhắc tớ một tiếng, tớ cũng không biết!"

"Nhắc cậu làm gì?" Thiên Tuyết thuận miệng hỏi, tiếp theo nghĩ cái đó không phải trọng điểm, "Ngày trọng yếu như vậy cậu lại có thể không biết?!"

"Đó là âm lịch! Ai nhớ rõ chứ?"

Thiên Tuyết nhịn không được cho một cái nhìn kinh thường: "Mình nói qua với cậu nha, năm nay nhuận bảy tháng! Ngày sinh nhật mình đó cũng là ngày Thất Tịch nha! Khi đó cậu làm anh mình nổi cáu đi Hongkong, bằng không hoa tươi sôcôla còn muốn thu thêm một phần đấy!"

Uyển Tình không nói gì nhìn cô, há miệng thở dốc, không biết nói cái gì.

Thiên Tuyết xoay người đi vào phòng ngủ, di động Uyển Tình đặt lên bàn đột nhiên vang lên, tiếng chuông thật lớn dọa cô sợ tới mức bỗng nhiên nhảy dựng.

Bên ngoài Uyển Tình cũng hoảng sợ, một bên lau mặt vừa đi tiến vào, Thiên Tuyết bóp cánh tay cô như phát cuồng: "Cậu đây là tìm đường chết sao! Để lớn tiếng như vậy làm gì, làm mình sợ muốn chết!"

"Tớ sai rồi!" Uyển Tình vội vàng xin lỗi, "Tớ sợ ngủ say quá, mẹ tớ gọi điện thoại tớ không nghe thấy......"

"Mình mặc kệ! Cậu phải bồi thường tinh thần tổn thất của mình!"

"Tớ xem tin nhắn trước." Uyển Tình cầm lấy di động, phát hiện là Quản Hạo Nhiên nhắn đến. Nhìn xong nội dung, cô chỉnh tiếng chuông nhỏ lại, "Anh Quản hỏi chúng ta ăn cơm trưa không."

"Hắn là hỏi cậu đi?" Thiên Tuyết liếc cô một cái, vươn tay, "Cậu đi rửa mặt, mình qua xem!"

"Được!" Uyển Tình lập tức đưa di động cho cô, đi ra rửa mặt.

Thiên Tuyết nói với Quản Hạo Nhiên ăn cơm xong, Quản Hạo Nhiên hỏi cô muốn đi chơi hay không, cô nói không đi, ngày hôm qua quá mệt mỏi, trời lại quá nóng, muốn nghỉ ngơi ở phòng ngủ. Nhắn qua mấy cái, Quản Hạo Nhiên cảm thấy cự tuyệt rõ ràng, cũng không lại nhắn lại nữa. Thẳng đến buổi tối, hắn mới gọi một cuộc điện thoại cho Uyển Tình, hỏi chuyện Từ Khả Vi ngày hôm sau về nhà.

Từ Khả Vi đi xe lửa buổi chiều, ngày hôm sau ăn xong cơm trưa, Uyển Tình và Thiên Tuyết đưa bà đến ngồi xe của trường. Trên đường thấy Quản Hạo Nhiên, hắn sửng sốt: "Dì phải đi? Sao không nói cho con biết một tiếng, con tiện thể đưa dì đi?"

"Uyển Tình nói con có việc, không tiện quấy rầy con." Từ Khả Vi nói, "Dù sao có xe trường đưa, dì tự mình có thể đi."

"Xe trường không chen chúc, chúng em sẽ đưa dì đến nhà ga." Thiên Tuyết nói.

Quản Hạo Nhiên cười nói: "Hôm nay hẳn là không chen chúc, con đưa các người đi qua."

Mấy người cũng không tốt cự tuyệt, liền cùng đến bãi đỗ xe. Hôm nay xe trường bề bộn nhiều việc, thời điểm các cô đến, vừa vặn hai chiếc xe chuẩn bị đi. Lên đằng sau một chiếc, vừa ngồi ổn, là xuất phát rồi.

Quản Hạo Nhiên đứng phía dưới, còn không có tới kịp nói gì, ô tô đã chạy, chỉ có thể thở dài.

Đến nhà ga, Từ Khả Vi cũng không vội vã vào, muốn cùng Uyển Tình nán lại trong chốc lát. Nhưng bên ngoài quá nóng, Uyển Tình khuyên bà đi vào nghỉ ngơi, bà nghĩ nghĩ, gật đầu: "Tốt! Mẹ đi rồi con cũng nên trở về, bằng không nóng trúng nắng là mệt đấy."

Một đường đến cửa vào, bà vừa đi vừa dặn dò. Uyển Tình còn thật sự lắng nghe, càng không ngừng gật đầu. Khi vào, Uyển Tình đột nhiên không nở, ghì chặt bà, yết hầu đều nghẹn ngào: "Mẹ......"

"Tốt lắm! Lớn như vậy, sớm hay muộn cũng độc lập." Từ Khả Vi sờ sờ mặt của cô, "Mình phải học để chiếu cố mình."

"Dạ......"

"Không được khóc!"

"Con không khóc ~" Uyển Tình cười.

Từ Khả Vi cũng cười tươi, nói với Thiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, liền phiền toái hai người các con chiếu cố cho nhau."

"Yên tâm đi!" Thiên Tuyết nói.

Từ Khả Vi cười vui mừng, lại nói với Uyển Tình: "Máy tính chờ quân huấn xong, thời điểm quốc khánh kêu Hạo Nhiên mang con đi mua, nghe nói quốc khánh sẽ giảm giá. Trong thẻ còn có sáu ngàn, nếu không đủ, lại gọi điện thoại cho mẹ.”

"Hẳn là đủ!" Uyển Tình nói.

"Dù sao tiền tiêu xong rồi gọi điện thoại cho mẹ."

"Dạ."

Từ Khả Vi lại nhìn nhìn, rốt cục tiến vào, nói với cô: "Mau trở về đi thôi! Bên ngoài trời nắng lớn!"

Uyển Tình gật đầu, vẫn nhìn bà, thẳng đến lúc bà qua trạm kiểm tra, nhìn không tới bóng người mới luyến tiếc dời đi.

Thiên Tuyết cầm cây quạt nhựa quạt quạt gió ở bên cạnh một phen, qua mười phút mới nói: "Trở về đi."

Uyển Tình gật đầu, xoay người đi ra, còn nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.

Khi trở về, hai người ngồi xe buýt. Đường xe buýt chạy vòng hơn xe trường, dung hơn một giờ mới trở lại trường học.

Lúc này đại học C, tiếng người ồn ào, nơi nơi đều là sinh viên và phụ huynh. Trở lại phòng ngủ, thấy cửa mở ra, hai người sửng sốt, đi vào thấy hành lý đầy đất, biết là bạn cùng phòng đến đây.

"Không để ý tới người như thế nào sao?" Một tiếng oán giận truyền đến.

Hai người ngẩng đầu, thấy trên ban công có hai bóng người. Một người trong đó đi vào, nhìn thấy các cô sửng sốt.

"Hi ~" Thiên Tuyết cười vẫy tay, "Tớ là Mục Thiên Tuyết, ở giường này."

Uyển Tình cũng vội vàng tự giới thiệu.

Nữ sinh kia cười, đi tới nói: "Tớ tên là Lí Ức, ức trong hàng tỉ."

Thiên Tuyết tò mò: "Tên này có hàm nghĩa đặc thù gì sao?"

Lí Ức nói: "Ba tớ hy vọng tớ làm nhà toán học, có thể từ một đếm tới một triệu!"

"Phốc......" Thiên Tuyết thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Lí Ức cũng thực bất đắc dĩ: "Bất quá tớ học hệ tiếng Trung, hắn cũng không có gì bất mãn."

"Đại học C là trường chất lượng, ba cậu cao hứng còn không kịp đấy, đến trường học số học không lại có quan hệ gì?"

Lí Ức nghe xong lời này, trên mặt hiện lên một chút thần sắc đắc ý.

Lúc này, một người khác trên ban công đi đến. Uyển Tình và Thiên Tuyết vừa thấy, cả kinh: "Liễu Y Y!"

Lí Ức sửng sốt, thần sắc nhất thời có hơi không thoải mái: "Các người quen biết?"

Thiên Tuyết cười nói: "Chúng tôi là bạn thời trung học."

Lí Ức nghe xong, không thoải mái biến mất, nhưng mặt vẫn đang mang bất mãn: "Cô không để ý tới người như thế nào sao? Chào hỏi với cô, một câu cũng không nói!"

"Bình thường! Tớ và cô học trung học ba năm, cũng không có nghe cô nói chuyện qua!" Lời này có hơi khoa trương, kỳ thật ngẫu nhiên vẫn là nói qua, nhưng ba năm cũng không đến năm câu, so với chưa nói qua cũng kém không nhiều lắm....

Vạn kiếp tương phùng là gì?

Tương phùng: nghĩa là đồng cảm. Hai câu thơ “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng” mang một tâm sự buồn vui lẫn lộn, thường được dùng trong những hoàn cảnh vui có, buồn có, đôi khi là oán trách số phận, nhưng lại cũng như đành chấp nhận số phận mà không cưỡng lại được.

Tương phùng tương ngộ có nghĩa là gì?

Bài hát nói về mối tương tư và mơ ước về tương lai của một người thanh niên (nam hoặc nữ) Quan họ. "Tương" có nghĩa là "cùng nhau, đối lẫn nhau", còn "phùng" nghĩa là "gặp". "Tương phùng" đồng nghĩa với "tương ngộ", nghĩa là gặp nhau.

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ Vô duyên đối diện bất tương phùng có nghĩa là gì?

'Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, Vô duyên đối diện bất tương phùng', câu nói xưa như một lẽ tự nhiên, một sự sắp đặt tinh tế của số phận. 'Có duyên ngàn dặm cũng gặp, vô duyên trước mặt cũng như không', một câu nói đẹp về duyên phận, cho thấy sự gặp gỡ là do mệnh trời, không phải cứ muốn là có.

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ Vô duyên đối diện bất tương phùng tiếng Anh là gì?

🇻🇳Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Vô duyên đối diện. 🇺🇸“If it be fated, we can meet even if we are separated by a thousand miles; but if it not be fated, we shall not encounter each other even if we are face-to-face.”