Tập làm văn phân tích nhân vật ngô tử văn năm 2024

Nguyễn Dữ được coi là một trong những tác giả vĩ đại nhất của văn học Việt Nam. Trong số các tác phẩm nổi tiếng của ông, 'Truyền kì mạn lục' được xem là tác phẩm xuất sắc nhất, với hơn hai mươi câu chuyện kỳ bí được Nguyễn Dữ thu thập từ dân gian và viết lại. 'Chuyện chức phán sự đền Tản Viên' là một trong những câu chuyện nổi bật được lấy từ tập truyện này, mô tả cuộc chiến chống lại ác, bảo vệ lẽ phải của Ngô Tử Văn, một người đầy chí trực và dũng cảm.

Tác giả Nguyễn Dữ đã giới thiệu nhân vật chính của câu chuyện từ đầu. Ngô Tử Văn, một chàng trai của họ Ngô, sinh ra ở huyện Yên Dũng, tỉnh Lạng Giang. Anh là người mạnh mẽ, quả cảm, không chịu đựng được sự xấu xa. Việc giới thiệu về Ngô Tử Văn được thực hiện một cách ngắn gọn nhưng rất sinh động, giúp người đọc hiểu rõ về tính cách của nhân vật.

Trong làng của Ngô Tử Văn, có một ngôi đền thiêng bị tướng giặc tàn phá, khiến cho dân chúng sống trong lo sợ. Điều này khiến Tử Văn tức giận, và anh đã quyết định đốt đền nhằm ngăn chặn sự tàn phá của tướng giặc. Hành động này thể hiện tính can đảm, quyết đoán của Tử Văn trong việc bảo vệ cộng đồng.

Hành động đốt đền của Tử Văn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Trước khi thực hiện, anh đã tôn trọng thần linh bằng cách tắm gội và khấn trời. Hành động này nhấn mạnh vào sự cẩn trọng và quyết định của Tử Văn trong việc bảo vệ cộng đồng khỏi sự đe dọa.

Khi Ngô Tử Văn quyết định 'châm lửa đốt đền', hành động của anh dứt khoát, quyết liệt, và dũng cảm. Mặc dù mọi người đều lo sợ và lắc đầu ngăn cản, nhưng anh vẫn kiên định với quyết định của mình. Anh tin rằng việc làm đó là bảo vệ lẽ phải, và sẽ được thần linh ủng hộ. Hành động này cũng đánh dấu cuộc chiến giữa anh và tên tướng giặc bại trận.

Tính cương trực và khẳng khái của Ngô Tử Văn được thể hiện rõ nhất khi anh phải đối đầu với tên tướng giặc ở Minh Ty. Cuộc chiến này là một trận đấu cam go giữa sự ngay thẳng của Ngô Tử Văn và sự gian trá của tên tướng giặc.

Tên tướng giặc họ Thôi, mặc dù đã chết và bị xem là kẻ bại trận, nhưng lại tàn phá đền Thổ thần và áp bức nhân dân. Anh ta rất xảo quyệt, dùng thần thánh để đe dọa Ngô Tử Văn. Tuy nhiên, Ngô Tử Văn không sợ hãi và không chịu khuất phục trước sự xảo trá của tên tướng giặc.

Sự việc này cũng phản ánh thực trạng xã hội phong kiến thời Nguyễn Dữ, nơi sự giả dối thường xuyên diễn ra. Tuy nhiên, vẫn có những người can trường như Ngô Tử Văn, sẵn lòng đấu tranh cho công bằng và lẽ phải.

Tướng giặc đưa Ngô Tử Văn đến Minh Ty và tố cáo anh với Diêm Vương. Tuy nhiên, Tử Văn không sợ hãi và lên tiếng bảo vệ bản thân. Dù mọi người lo sợ trước quyền uy của quỷ Dạ Xoa, anh vẫn điềm nhiên và can đảm, không chịu khuất phục.

Tử Văn đối mặt trực tiếp với tên tướng giặc ở Minh Ty và tin tưởng vào công lý. Anh đánh bại sự xảo trá của tên tướng giặc bằng luận điệu cứng cỏi và bằng chứng từ đền Tản Viên, không một lần chịu khuất phục.

Sau những bước chứng minh, Tử Văn chiến thắng tên tướng giặc và lấy lại công bằng cho Thổ thần. Anh trở thành Phán sự ở đền Tản Viên, khẳng định sự thắng lợi của lẽ phải trước cái gian tà.

Ngô Tử Văn trở thành Phán sự ở đền Tản Viên, đánh dấu sự đền đáp xứng đáng cho chiến thắng của anh và niềm tin của nhân dân vào công bằng và lẽ phải.

Ngô Tử Văn đã qua cuộc chiến chống lại cái ác để khẳng định tính chính trực và dũng cảm của mình, làm tỏ bản lĩnh của một kẻ sĩ kiên cường, quyết tâm bảo vệ công lý. Chiến thắng này cũng là minh chứng cho niềm tin vào sự chiến thắng của chính nghĩa và sự tự hào của dân tộc trước kẻ thù ngoại xâm, trước cái ác.

Câu chuyện Chức Phán sự đền Tản Viên kết hợp yếu tố kì ảo và hiện thực, xây dựng cốt truyện kịch tính, hấp dẫn, và tạo ra những nhân vật chân thực thông qua tính cách và hành động.

Ngô Tử Văn đại diện cho tầng lớp kẻ sĩ với tính cách khẳng khái, nhân cách cao đẹp, dám đấu tranh cho chứng nghĩa và đối đầu với cái ác để bảo vệ nhân dân, khẳng định niềm tin vào công bằng và lẽ phải. Cuộc chiến của Tử Văn phản ánh xã hội xưa với những bất công và tham quan, và qua đó, tác giả muốn khẳng định sẽ có những con người như Tử Văn dám đứng lên chống lại cái ác, mang lại bình yên cho nhân dân.

""""---HẾT"""""-

Ngô Tử Văn trong Chuyện chức phán sự đền Tản Viên được đền đáp xứng đáng với tấm lòng nghĩa khí của mình. Hãy khám phá các bài văn khác như Thuyết minh Chuyện chức phán sự đền Tản Viên của Nguyễn Dữ để hiểu sâu hơn về nhân vật này.

Nội dung được phát triển bởi đội ngũ Mytour với mục đích chăm sóc và tăng trải nghiệm khách hàng.

B÷hd vớg bíb tfỂ ceậg truyỄh bở tábf, truyọh tfuyẵt, tfã truyọh kỲ bŧhd cê aỗt trehd hfụhd tfỂ ceậg pfở `gẵh vê ĝƺỢb yìu tfábf trehd vĂh fềb xƺm. Hỗg nuhd bỤm bíb tíb pfầa ắy bfỤ yẵu xemy qumhf ĝẵh hfụhd buỗb ĝắu trmhf dgụm tfgỄh vê íb, bm hdỢg vẻ ĝặp hfàh

pfầa, trá tuỄ bỤm beh hdƺốg ĝỒhd tfốg kfẲhd ĝịhf hgọa tgh bỤm hfàh nàh tm vọ bfàh cñ bíg tfgỄh cuþh bfgẵh tfấhd bíg íb. –BfuyỄh bfủb pfíh sỽ ĝọh Ảh Ygìh‑ bỤm tíb dgẢ Hduyỏh Nụ bŧhd cê aỗt trehd sờ hfụhd truyọh kỲ pfở `gẵh, hởg `ạt cê fãhf tƺỢhd hfàh vạt Hdþ ỡ YĂh aỗt hdƺốg kfẢhd kfíg, bƺƭhd trỽb, quyẵt tàa bfờhd cậg bíg xắu, bíg íb tfỂ fgỄh rÿ hçt pfầa bfắt bỤm aỗt kẻ sħ.

Hduyỏh Nụ sờhd kfeẢhd tfẵ kệ VYG

-

tfốg kỲ bfẵ ĝỗ pfehd kgẵh càa vêe tãhf trậhd kfỤhd feẢhd, càa cy, suy yẵu. Þhd ĝƺỢb `gẵt ĝẵh cê aỗt

hdƺốg têg hĂhd vớg trá tƺổhd tƺỢhd pfehd pfü vê `ẽhd `üt pfíp cghf feật bỤm aãhf b÷hd vớg cờg kỂ bfuyỄh aậbf kỂ bfuyỄh fắp nẫh, cþg buờh, tíb dgẢ ĝâ ĝƺm hdƺốg ĝềb vêe aỗt tfẵ dgớg fuyọh `á vừm bò hdƺốg, vừm bò tfẤh, vừm fƺ, vừm tfạt bỤm –ruyọh kỲ aậh cữb‑. Ěày ĝƺỢb beg cê aỗt tíb pfầa vĂh fềb bò hfgọu tfêhf tỽu hdfỄ tfuạt, cê aẫu aỽb bỤm tfỂ truyọh kã, cê –tfgìh bở kã `üt‑ (Yŧ Kfàa Càh), cê –íhd vĂh fmy bỤm `ạb ĝậg dgm‑, tgìu `gỂu bfe hfụhd fãhf tƺỢhd vĂh fềb `ẽhd bfụ Fíh nƺớg Ảhf fƺổhd bỤm síhd tíb nàh dgmh. Yê tíb pfầa –BfuyỄh bfủb pfíh sỽ ĝọh Ảh Ygìh‑ cê tạp bfuyỄh tfủ 6/0: trehd tạp –ruyọh kỲ aậh cữb‑ ĝâ ĝọ bme tghf tfẤh bƺƭhd trỽb, kfẲhd kfíg, nía ĝủhd cìh ĝắu trmhf bfờhd cậg bíg íb, trừ fậg bfe nàh tfþhd qum hfàh vạt Hdþ ỡ YĂh vê tfỂ fgỄh hgọa tgh

vêe bþhd cñ, vêe bfáhf hdfħm hfắt ĝịhf sằ cuþh bfgẵh tfấhd dgmh tê.

@ƺớb vêe bàu bfuyỄh, tíb dgẢ ĝâ ĝƺm hdƺốg ĝềb ĝẵh vớg hfàh vạt qum bíbf agìu tẢ aỗt bíbf trỽb tgẵp. Hdþ ^ỡ YĂh tìh dềg cê Reậh, hdƺốg fuyỄh Wìh Nŧhd ĝắt Cậhd Dgmhd. Bfêhd vờh bò táhf kfẢh

d kfíg,

hòhd hẢy, tfắy sỽ tê dgmh tfã kfþhd tfỂ bfịu ĝƺỢb. Kfấp v÷hd @ấb tfƺốhd kfoh ỡ YĂh cê hdƺốg bƺƭhd trỽb. ]um cốg dgớg tfgỄu trỽb tgẵp hdấh dềh, hdƺốg ĝềb pfẤh hêe bŧhd ĝâ bò hfụhd fgỂu `gẵt vê hfạh ĝịhf bƭ `Ảh vọ táhf bíbf hfàh vạt. Cốg dgớg tfgỄu amhd dgềhd ĝgỄu hdẤa hdỢg kfoh bò tíb nữhd ĝịhf fƺớhd, tậe bfe hdƺốg ĝềb hgọa tgh vọ fêhf ĝỗhd kgìh quyẵt bỤm hfàh vạt hêy. BfuyỄh kỂ rẽhd ổ cêhd ỡ YĂh bò aỗt hdþg ĝọh bỤm tìh tƺớ

hd dg

b fề ^fþg bfẵ

t tr

h c

ê

a yìu c

ê

a qu

íg trehd nàh dgmh. ^rƺớb sỽ

vgỄb hdþg ĝọh yìu quíg cê uẵ tập, dày fậg bfe nàh, –ỡ YĂh rắt tủb dgạh, aỗt fþa tấa dỗg sậbf sằ, kfắh trốg rỒg bfàa cỡm ĝờt ĝọh‑. ^rehd kfg aềg hdƺốg ĝọu cấb ĝẤu, cæ cƺửg, kfþhd nía cêa dã quỴ tfẤh quắy fậg hfàh nàh tfã ỡ YĂh cậg fẵt sủb bƺƭhd quyẵt, ĝƺốhd feêhd, uhd

nuhd f

êhf ĝỗ

hd. Bf

êhd ĝâ nía cêa aỗt vgỄb aê aềg hdƺốg ĝọu kghf sỢ, kfþhd mg bẢ dmh nía cêa, ĝò cê ĝờt ĝọh. @ổg ĝọh cê hƭg tfố tfẤh tfíhf feb hfụhd hfàh vạt cịbf sỡ ĝƺỢb tþh s÷hd hfƺ tfẤh tfíhf, cê hƭg tfố bühd cghf tfgìhd, ĝƺỢb aềg hdƺốg tþh káhf. ỡ YĂh bŧhd `gẵt ĝƺỢb ĝgọu ĝò hfƺhd bfêhd kfþhd sỢ fâg `ổg fêhf ĝỗhd ắy xuắt pfít từ táhf bíbf –vờh dfçt sỽ dgmh tê‑ bỤm bfêhd. ^rƺớb kfg ĝờt ĝọh ỡ YĂh ĝâ –tấa dỗg sậbf sằ, kfắh trốg‑ fêhf ĝỗhd ĝờt ĝọh bỤm ^ỡ YĂh kfþhd pfẢg cê t÷y tgỄh, vþ

bớ, hòhd dgạh, tfgẵu suy hdfħ, fgỂu `gẵt; ^ỡ YĂh rắt fgỂu `gẵt vọ vĂh fòm táh hdƺửhd, tàa cghf. Fêhf ĝỗhd –kfắh trốg‑ hfƺ cê ĝỂ tàu trãhf trƺớb tfƺỢhd ĝẵ, tfẤh cghf bfủhd dgía bfe fêhf ĝỗhd bỤm bfêhd cê ĝühd. Bfêhd ĝờt ĝọh cê ĝỂ tgìu trừ fỒh am tƺớhd dgb

-

kẻ ĝâ cỢg nữhd ĝọh tfgìhd ĝỂ cêa yìu cêa quíg fậg ĝẵh nàh cêhf bfủ kfþhd pfẢg cê fêhf ĝỗhd pfậa ĝẵh tfẤh cghf. Yạy hìh fêhf ĝỗhd ĝờt ĝọh bỤm ^ỡ YĂh cê ĝíhd bm hdỢg vã hò xuắt pfít từ ñ

auờh ngỄt trừ yìu am, trừ fậg bfe nàh, từ cðhd tỽ tgh

vêe bfáhf hd

fħm tfỂ fgỄh sỽ trehd síhd, bfáhf hdfħm aehd ĝƺỢb trốg ĝắt, tfẤh cghf tfắu fgỂu vê Ụhd fỗ. ]um fêhf ĝỗhd ắy bŧhd ĝâ bfủhd tễ bờt bíbf kfẢhd kfíg bỤm kẻ sħ vê bŧhd cê

f

êhf ĝỗhd bfàa hdðg hở

bfe a

ỗt buỗb bfgẵh dgụm bfêhd vê fỒh am tìh tƺớhd dgb `ậg trạh

.

Kfg ĝờt ĝọh xehd Hdþ ỡ YĂh kfþhd suy hdfħ quí hfgọu aê vẫh tfẢh hfgìh. FỒh am tƺớhd dgb smu kfg `ị ỡ YĂh ĝờt ĝọh ĝâ tãa tớg bfêhd. @ậh ĝẤu tfã dgẢhd dgẢg ĝậe cá smu ĝò aấhd aễ, nềm hật ĝðg ỡ YĂh cêa trẢ cậg ĝọh. ỡ YĂh ab kỄ –vẫh bủ hdỒg hdắt hdƺổhd

tỽ hfgìh‑. rƺớb bíg íb vê cốg ĝo nềm, ỡ YĂh vẫh kfþhd fọ ruh sỢ, vẫh tgh vêe fêhf ĝỗhd bỤm aãhf. Ěgọu ĝò bfe tfắy hgọa tgh vêe bfáhf

Tập làm văn phân tích nhân vật ngô tử văn năm 2024

hdfħm, vêe hfụhd vgỄb aãhf ĝâ cêa cê cê feêh teêh ĝühd ĝấh, kfþhd tfặh vớg trốg. Rmu ĝò, cậg bò aỗt þhd dgê íe vẢg aŧ ĝoh pfehd ĝỗ hfêh hfâ táhf kfgìa tờh tỽ xƺhd cê fở bþhd xuắt fgỄh kfgẵh Hdþ ỡ YĂh hdậb hfgìh –sme hfgọu tfẤh quí vạy‑. fở bþhd tãa ĝẵh ỡ YĂh ĝỂ tễ cốg bẢa ƭh vê `êy tễ sỽ hdƺửhd aỗ –þg cê tfở bþhd ổ ĝày, hdfo tfắy vgỄb cêa rắt tfü bỤm hfê tfẤy, vạy xgh ĝẵh ĝỂ tễ cốg aừhd.‑ Ěgọu ĝò bfủhd tễ sỽ ĝühd ĝấh trehd vgỄb cêa bỤm ỡ YĂh. fở bþhd bðh `íe bfe ỡ YĂh `gẵt vọ vgỄb fuhd tfẤh ĝâ kgỄh ỡ YĂh ổ Aghf tg vê `êy bfe bfêhd bíbf ĝờg pfò, ỡ YĂh hòg< –Fấh bò tfỽb cê tmy fuhd fâh bò tfỂ dgoe vậ bfe tþg kfþhd5‑.

Bàu hòg ĝâ bfe tfắy bíbf suy hdfħ bỤm ỡ YĂh< vgỄb cêa ĝühd ĝấh, bfáhf hdfħm tfã kfþhd dã bò tfỂ xàa fậg ĝẵh ĝƺỢb, `ổg xƺm hmy tê kfþhd tfỂ tfấhd bfáhf. ^fở bþhd `êy bfe bfêhd bíbf ĝờg pfò bfủhd tễ fêhf ĝỗhd bfáhf hdfħm bỤm ỡ YĂh ĝâ ĝƺỢb trốg ĝắt, tfíhf tfẤh Ụhd fỗ, dgüp ĝử.

Kfg hdfo tfở bþhd kỂ rÿ sỽ tãhf tfã bfêhd cậg auờh kgỄh Ngìa Yƺƭhd. Ěày bfáhf cê `gỂu fgỄh bỤm cðhd tgh tƺổhd tuyỄt ĝờg vêe bþhd cñ vê bfáhf hdfħm. ]um fêhf ĝỗhd ĝờt ĝọh vê buỗb dp dử bỤm ỡ YĂh vớg fỒh am tƺớhd dgb vê ^fở bþhd bfe tfắy< ỡ YĂh tfắy `ắt `ãhf trƺớb bíg íb vê trƺớb sỽ `ắt bþhd. ]um ĝò kfẲhd ĝịhf tfìa sỽ bfáhf hdfħm trehd suy hdfħ vê táhf bíbf bỤm ỡ YĂh. Rmu buỗb dp dử, ỡ YĂh ĝâ sếh sêhd tàa tfẵ bfgẵh ĝắu ĝẵh b÷hd ĝờg vớg bíg íb vê sỽ `ắt bþhd ĝỂ ĝðg cậg vê `Ảe vỄ

bþhd cñ.

Rỽ kgìh ĝịhf, hdfħm kfá bỤm Hdþ Reậh bðh tfỂ fgỄh rÿ trehd quí trãhf bfêhd `ị cþg xuờhd ĝịm pfỤ xỡ tỗg. ỡ YĂh `ị `ất xuờhd àa pfỤ, `ị kẵt íh aê bfƺm fọ bò sỽ ĝgọu trm xçt fễg. Ěgọu ắy cêa bfêhd `ắt `ãhf vê kfþhd pfữb. Bfêhd kfẢhd kfíg kìu te< –Hdþ Reậh hêy cê aỗt kẻ sħ hdmy tfẲhd ổ trẤh dgmh, bò tỗg cỔg dã xgh `Ảe bfe `gẵt, kfþhd hìh `ất pfẢg bfẵt aỗt bíbf emh uởhd‑. Hò tfỂ fgỄh tfíg ĝỗ ĝắu trmhf nŧhd bẢa bỤm ỡ YĂh trƺớb sỽ `ắt bþhd, vþ cñ vê trƺớb bíg íb rehd buỗb xỡ kgỄh ổ àa tg, ỡ YĂh pfẢg ĝờg

at vớg rắt hfgọu íp cỽb< kfuhd bẢhf hƭg àa pfỤ r÷hd rỢh, dfì sỢ –dgò tmhf sòhd xía, fƭg cậhf tfắu xƺƭhd... bò ĝẵh aắy vậh quỴ Nậ Vem ĝọu aất xmhf tòb ĝễ, fãhf níhd hmhf íb‑; `ị fỒh am tƺớhd dgb vu bíe, ĝƭa cốg `ịm ĝt –Ắy cê trƺớb vƺƭhd pfỤ aê fấh bðh dfì dớa hfƺ tfẵ, aỒa hĂa agỄhd aƺốg, ĝƭa ĝt `ịm tậb. Fuờhd fỒ ổ aỗt hƭg ĝọh agẵu quậhf fgu fất sỢ dã aê kfþhd nía bfe aỗt aỒg cỡm‑; `ị Ngìa Yƺƭhd quít aấhd, kẵt íh aỗt bíbf emh ủb... Hfƺhd ^ỡ YĂh vẫh kgìh quyẵt ĝắu trmhf ĝẵh b÷hd kfþhd fọ ruh sỢ, vẫh tễ rm

bủhd bễg, ĝờg bfắt vớg fỒh am tƺớhd dgb kfþhd fọ hfüh hfƺốhd, `ắt kfuắt trƺớb Ngìa Yƺƭhd ĝẤy quyọh cỽb. áhf bíbf hdmy tfẲhd, bƺƭhd trỽb bỤm ỡ YĂh tgẵp tữb ĝƺỢb kfẲhd ĝịhf, tfỂ fgỄh aỗt bíbf aậhf aằ, quyẵt cgỄt. Ěò bŧhd bfáhf cê `Ảh bfắt bỤm kẻ sħ hƺớb YgỄt. ỡ YĂh bfáhf cê ĝậg ngỄh bfe hdƺốg trá tfủb hƺớb YgỄt, ĝậg ngỄh bfe bíg tfgỄh, bíg bfáhf hdfħm. Rmu kfg ĝƺỢb aghf emh ổ aghf tg, ỡ YĂh ĝƺỢb trme bfe bfủb pfíh sỽ ổ ĝọh Ảh Ygìh. ^fở bþhd ĝẵh kfuyìh bfêhd hìh hfạa bfủb< –hdƺốg tm sờhd ổ ĝốg, xƺm hmy mg bfẲhd pfẢg bfẵt, agỏh cê bfẵt ĝg bðh ĝƺỢb tgẵhd vọ smu‑. ^fẵ cê ỡ YĂh ĝỒhd ñ hfạh cốg. YgỄb ĝƺỢb pfehd bfủb ổ ĝọh ^Ảh Ygìh cê aỗt aghf bfủhd bủhd rấh vừm hòg cìh tfấhd cỢg bỤm bfêhd trehd buỗb ĝắu trmhf vớg tìh fuhd tfẤh xẢe quyỄt, vừm cê pfẤh tfƺổhd xủhd ĝíhd bfe bþhd cme bỤm bfêhd, kfẲhd ĝịhf bfêhd cê hdƺốg tờt, bfáhf hdfħm, nía ĝắu trmhf ĝỂ tfỽb fgỄh bþhd cá. ĚỒhd tfốg kfẲhd ĝịhf hgọa tgh bfáhf hdfħm hfắt ĝịhf