Truyện anh trai yêu em gái nuôi

Từ lúc em đi làm con nuôi, bố mẹ nuôi ba tháng một lần đều chở em về nhà thăm bố. Bố gầy đi nhiều nhưng có vẻ cũng có tiền. Bố không còn say rượu mà đi làm bảo vệ cho một quán ăn. Có lẽ vì em đi làm con nuôi nên ông không còn chửi bới em nữa. Mỗi lần về, ông đều nói chuyện rất nhẹ nhàng với em. Lần nào về thăm ông, bố mẹ nuôi cũng cho ông tiền.

Năm em mười bảy tuổi, ông bị ốm và đưa vào viện. Người ta bảo ông bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối vì uống quá nhiều rượu. Lúc đó bố mẹ nuôi và anh đều đến bệnh viện. Họ còn thuê một người giúp việc đến chăm ông, nhưng ông không qua khỏi. Một tháng tháng sau thì ông mất. Lúc ông mất, ông đưa cho em một bức thư. Em đọc xong mà khóc như điên. Ông bảo ông không phải bố ruột em. Mẹ em ngày xưa có thai với một người, nhưng người đó bỏ đi. Ông thương mẹ em bụng mang dạ chửa nên đón về. Mẹ em lúc đó không có tiền. Hằng ngày ông đều đi làm phụ hồ để về nuôi mẹ.

Hồi bé, ông rất tốt với em. Có gì cũng mang về cho em. Nhưng rồi lâu dần, mẹ em chẳng thể đẻ cho ông đứa con nào, với chuyện em không phải con ruột làm ông buồn sinh ra rượu chè như vậy. Lúc ông không say thì không sao, say vào là lại đánh em và mẹ. Đó là nỗi ân hận lớn nhất của cuộc đời ông. Lúc em đi, ông thương em, nhưng ông nghĩ cho em đi như vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho em. Em đọc xong khóc nấc. Đúng là ông nhiều lúc đánh em, nhưng thực sự ông đã chăm sóc em từ bé. Từ lúc em đi làm con nuôi, ông cũng đối xử khác với em. Nhất là em còn không phải con đẻ ông. Sau đó bố mẹ nuôi em lo mọi thủ tục cho ông, kể cả đám tang.

Tối sau khi đám tang, em về nhà ngủ nhưng không ngủ được. Cứ ngồi một góc nước mắt lại chảy ra, em nhớ bố, nhớ cả mẹ. Em đang khóc thì anh sang. Anh thấy em như vậy liền ôm em, bế em lên giường rồi an ủi em rất nhiều. Được một lúc, em không khóc nữa. Anh nằm kể cho cho em nghe rất nhiều chuyện. Lúc sau, anh dậy định đi về phòng nhưng em kéo tay anh lại, bảo anh nằm với em, em sợ lắm. Thế là anh ngủ với em. Em gối đầu lên tay anh, nghe được cả nhịp thở của anh. Lúc đó tim em đập mạnh, như lần đầu tiên rung động.

Anh cứ vuốt vuốt tóc rồi hôn lên trán em, dỗ dành em ngủ. Bình thường có lẽ em chỉ coi như anh trai hôn em gái, nhưng lúc đó, em lại ước anh là người yêu em. Nhưng chỉ là trong ý nghĩ rồi em gạt bỏ đi.

Sáng hôm sau dậy, bố mẹ đã đi làm cả. Anh dậy nấu ăn sáng rồi gọi em dậy ăn. Anh bảo anh xin nghỉ học cho em rồi, hôm nay muốn đưa em đi chơi. Thứ bảy nên anh cũng được nghỉ. Em cũng chán nên đi chơi với anh. Anh đưa em đi biển ở Bãi Cháy. Sáng hôm ấy mát trời nên cả hai định đi bơi. Anh hỏi em mặc gì đi, em bảo mặc áo phông quần đùi nhưng anh bảo đi bơi thì phải mặc đồ bơi và mua cho em một bộ bikini. Mặc dù không hở hang quá, nhưng cũng đủ thấy đường cong của em. Lúc mặc ra, anh nhìn em rõ lâu rồi bảo em lớn thật rồi, mới ngày nào còn phẳng lì hai lưng, bây giờ ra dáng thiếu nữ. Em xấu hổ quá đánh anh mấy cái.

Buổi trưa về anh chở em về nhà rồi nấu cơm cho em, anh bảo hôm nay đặc cách em không cần nấu cơm. Những ngày sau anh vẫn chăm sóc em như vậy, rồi mọi chuyện cũng qua. Nỗi đau thương cũng vơi dần. Em với anh ngày càng thân thiết, và em luôn cảm giác rất lạ khi ở bên anh. Nhiều khi em hoài nghi chính bản thân, rằng đó có thật sự tình cảm của cô em gái dành cho anh trai mình không nữa.

Năm em mười tám tuổi, vào đúng sinh nhật em bố mẹ nuôi tổ chức đi Sing một tuần. Mọi công việc nhà giao lại hết cho cấp cưới của bố nuôi. Lúc đi bố mẹ định đặt ba phòng, nhưng anh bảo đặt hai phòng. Em và anh một phòng. Bố mẹ nuôi thấy em và anh thân nhau nên cũng đồng ý.

Buổi tối sau khi ăn xong, bố mẹ nuôi đi ngủ còn em và anh đi dạo quanh bờ biển. Anh kể với em rất nhiều chuyện. Anh bảo anh sắp lên trưởng phòng ở công ty, rồi anh kể đến chuyện bạn bè anh. Sau đó anh nói anh có món quà tặng em, là quà sinh nhật anh hứa với em. Sau đó anh đưa em một cái hộp, trong đó có hai sợi dây chuyền bạch kim, mặt có đính kim cương và khắc tên hai chữ cái TĐ, là tên bắt đầu của em và anh.

Em hỏi anh sau lại khắc tên anh và em. Anh bảo vì anh muốn em và anh mãi mãi được bên nhau. Sau đó, anh đưa em về phòng ngủ, lúc đó cảm giác của em rất lạ. Em thấy tình cảm của mình có gì đó sai rồi, hình như không phải em coi anh như anh trai nữa mà em thích anh rồi. Nhưng em không nói ra.

Bố mẹ nuôi thuê phòng cho bọn em là hai giường đơn. Anh ngủ một giường, em một giường. Cả đêm em không thể ngủ nổi. Được một lúc, anh gọi em, hỏi:

- Em vẫn chưa ngủ à?

- Chưa ạ.

- Trừ cậu bạn năm xưa ra đến nay em đã yêu ai chưa?

- Em chưa yêu ai cả. Anh đã yêu ai chưa?

- Bốn năm nay anh đều yêu một người.

- Đó là ai?

- Đợi tình cảm chín muồi, anh sẽ nói với em.

Em bảo nhớ đấy nhé, nhưng lòng cảm thấy buồn mà chẳng hiểu vì sao. Anh có người yêu bốn năm nay, nhưng tại sao chưa đưa về nhà lần nào. Nhưng em cũng không nghĩ nhiều.

Một tuần ở Sing, gia đình đi chơi rất vui vẻ. Đây có lẽ cũng là lần hạnh phúc nhất trong cuộc đời em. Mặc dù em với anh ngủ một phòng, nhưng mỗi đứa một giường. Đêm nào cũng nói đủ mọi chuyện từ trên trời xuống.

Đến đêm cuối cùng, bố mẹ nuôi và bọn em đi ăn ở một nhà hàng và uống rượu. Anh uống khá nhiều, ăn xong về phòng, anh bảo em đi tắm đi. Em đi tắm xong, ra thấy anh đang ngồi trên giường em, vẻ mặt khá mệt mỏi, có lẽ do hơi rượu. Nhìn anh mặc áo sơ mi, thân hình cao lớn, sống mũi anh rất cao, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh đèn ma mị em bỗng thấy xao xuyến đến kỳ lạ. Anh mở mắt nhìn em, rồi hỏi:

- Em tắm xong rồi hả?

- Vâng, anh có tắm đi.

Anh đứng dậy lấy quần áo rồi đi tắm. Nằm trên giường mà em suy nghĩ nhiều cái, rồi như chờ đợi một cái gì. Chẳng hiểu sao, đầu óc em lại nghĩ đến những cái đen tối. Anh tắm xong đi ra, rồi lên giường của mình, lúc đó chẳng hiểu sao em lại hụt hẫng. Anh đang nằm, thấy em vẫn ngồi thì bèn hỏi:

- Sao em không đi ngủ?

- Em lạnh, không ngủ được.

- Vậy tắt điều hòa đi.

- Tắt đi nóng lắm.

Anh cười, bảo:

- Thế em muốn làm sao?

Em nói giọng giận dỗi, bảo:

- Chẳng muốn làm sao cả.

Anh thấy thế liền đứng dậy sang giường em và tiếp tục hỏi:

- Muốn làm sao nào?

Hơi thở anh ấm áp, có chút hơi men làm em càng thấy anh quyến rũ đến lạ kỳ. Anh ôm em, rồi bảo thế này đã đủ ấm chưa, rồi hai đứa nằm xuống. Em bảo đủ ấm rồi. Anh cười.

- Ngoan.

- Anh trai, anh kể chuyện tình yêu của anh đi.

- Không được gọi anh là anh trai. Anh không phải anh trai em.

- Anh không phải anh trai em thì anh là gì?

- Thôi anh buồn ngủ quá.

- Không được ngủ! Kể cho em đã rồi ngủ!

- Bây giờ không ngủ là anh làm linh tinh đấy.

- Linh tinh là làm gì? Anh làm đi?

Dứt lời, anh đè em ra và hôn. Môi anh nóng bỏng, nghiến ngấu. Em cũng hôn lại, chẳng hiểu sao lúc đó em lại phấn khích như vậy. Anh nói trong hơi thở:

- Anh yêu em

Em cũng đắp lại, rằng em yêu anh nhưng anh bỗng hất tay em ra rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh. Khi anh rời khỏi phòng, em hụt hẫng vô cùng. Có lẽ anh say và đang nhớ tới người anh yêu. Còn em đang làm cái gì thế này?

Nửa đêm em đang ngủ thì thấy anh về, nhưng em mệt quá nên không để ý. Sáng dậy, anh vẫn tỏ ra bình thường. Cả gia đình về Việt Nam. Anh vẫn đối xử với em như vậy. Em có cảm giác anh quên cái chuyện kia rồi vì gần như em thấy anh không thay đổi gì cả.

Nhưng rồi nhà xảy ra biến cố, sau đợt em có kết quả báo đỗ vào học viện ngân hàng. Buổi tối, em đi ăn cùng bọn bạn. Lúc em đang ăn thì có người gọi cho em bảo về nhà ngay có việc gấp. Em hỏi có chuyện gì thì người ấy không nói. Em về nhà, nhưng bố mẹ nuôi và anh đều không có ở đó. Chỉ có một chú lạ mặt. Chú bảo đưa em đến bệnh viện. Lúc đó em vẫn chưa định hình được điều gì đang xảy ra. Đến khi lên xe, chú mới kể rằng hôm nay bố nuôi đi đến chỗ khai thác than thì xảy ra tranh chấp với bọn thổ phỉ than khác. Sau đó bắn nhau, bố nuôi trúng đạn đang nằm cấp cứu ở viện.

Lúc em lên viện có rất đông người. Mẹ nuôi đang khóc rất to. Anh cũng khóc, vừa đỡ mẹ nuôi vừa khóc. Nhận thấy có gì đó bất thường, em chạy vào thì được tin bố nuôi mất rồi. Em chạy đến chỗ mẹ nuôi ôm mẹ khóc. Mấy chú cấp dưới bố nuôi được hướng dẫn làm thủ tục mang bố về. Sau khi khám nghiệm tử thi rồi lấy lời khai xong, cảnh sát bảo mai mới được mang xác bố nuôi về. Em và mẹ nuôi cứ đứng ngoài cửa nhìn bố. Em thương mẹ quá. Tin sốc quá, em còn chưa đủ bình tĩnh lại.

Có lẽ biết gia đình chỉ còn lại mình là trụ cột nên anh không khóc nữa mà đi làm mọi thủ tục. Cả đêm đó em và mẹ nuôi không ngủ, cứ đứng ngoài chờ sáng mang bố về. Mẹ thì cứ khóc ngất lên ngất xuống, nhìn tiều tụy đến đáng thương.

Sáng hôm sau, anh và mấy chú đàn em của bố đến làm xong mọi thủ tục rồi bố mang ra xe. Anh chạy vòng lo tang lễ. Mẹ nuôi thì yếu quá. Em cũng không giúp được gì. Sau tang lễ, mọi người về hết. Nhà chỉ còn ba mẹ con, hiu quạnh vắng vẻ. Tối em qua phòng ngủ với mẹ nhưng mẹ muốn ngủ một mình. Sau tang lễ một tuần, em đi lấy giấy báo nhập học về thì anh gọi điện. Anh khóc rất nhiều, anh bảo mẹ uống thuốc ngủ tự tử rồi. Trời đất như sụp đổ dưới chân em. Một lúc mà hai người thân yêu mất đi, còn nỗi đau nào lớn hơn?

Em là con nuôi, em còn đau, nói gì đến anh. Em đi taxi một mạch về nhà. Thấy đông người lắm, toàn đàn em thân thích của bố mẹ nuôi. Anh ngồi một góc, khuôn mặt thất thần đau đớn đến tội nghiệp. Có lẽ, sau tang lễ của bố nuôi, anh đã quá mệt mỏi nên giờ không còn sức nữa rồi. Em chạy đến ôm anh. Hai đứa cứ thế khóc.

Tang lễ đều do các chú kia làm hết. Sau tang lễ, mọi người đều đi về. Một tháng hai người thân ra đi, đau lắm, em với anh cũng quá mệt mỏi, và đau thương. Đến tối, dọn dẹp xong mọi thứ em nấu hai bát mì. Ăn xong rồi hai anh em đi ngủ. Anh bảo anh thấy vắng vẻ hiu quạnh quá nên muốn ngủ với em. Em ôm anh rồi vào phòng anh ngủ. Căn nhà to đùng bỗng trở nên đơn độc. Cả đêm, anh cứ ngủ rồi lại giật mình. Em nằm ôm anh, xoa đầu anh như một đứa trẻ.

Những ngày sau đó, em và anh vẫn sống trong nỗi nhớ thương bố mẹ. Anh vẫn đi làm. Giờ anh là trụ cột của gia đình. Tiền bố để lại khá nhiều, nên dường như tiền nong không quan trọng lúc này, chỉ có tình thương, sự ấm áp của gia đình không còn nữa. Anh hôm nào cũng đi làm đến tối, nhưng không bao giờ bỏ bữa tối ở nhà. Em lúc đó vẫn chưa đi học nên vẫn ở nhà nấu cơm cho anh. Nhưng rồi em cũng phải lên Hà Nội học. Anh bảo:

- Em muốn anh lên đó cùng em không?

- Giờ bố mẹ mất rồi, cũng chỉ còn hai anh em nương tựa vào nhau. Anh lên cùng em cũng được.

Anh đồng ý, vì trên Hà Nội cũng có mấy công ty đang hỏi anh đến làm. Anh sẽ bán nhà này đi rồi viết đơn xin nghỉ. Trước khi em lên đi học mười ngày, anh nhờ bạn anh môi giới đất bán nhà, sau đó anh nhờ một người bạn anh trên Hà Nội mua giúp một căn hộ chung cư cao cấp. Anh thu dọn đồ của anh và ít đồ lưu niệm của bố mẹ với đồ của em cho vào ô tô, rồi hai anh em đi lên Hà Nội. Em biết lòng anh buồn lắm. Từ những đứa có bố mẹ lo từ A-Z, đến việc đi làm cũng chỉ là làm chơi, giờ phải tự mình bươn trải.

Lên Hà Nội, em và anh thu dọn nhà cửa rồi sắp đồ vào ở. Căn hộ có ba phòng ngủ, tuy không to và đồ sộ như ở nhà nhưng cũng rất đầy đủ tiện nghi. Anh được nghỉ hai hôm rồi bắt đầu đi làm. Em cũng bắt đầu đi học. Tối về, hai đứa nấu cơm ăn rồi nói chuyện, sau đó ai về phòng đó ngủ. Rồi mọi chuyện cũng bắt đầu vào guồng quay của nó. Em nhận ra tình cảm của mình dành cho anh đã đi quá giới hạn của một đứa em gái rồi.

Sau khi đi học được hai tháng thì ở lớp có một anh thích em. Những ngày anh bận, không đưa em đi học được thì anh kia (gọi tắt là anh Th) đều đưa đón em. Anh thì vẫn nghĩ em đi taxi đi học, còn Th rất quan tâm em, hỏi han và giúp đỡ em rất nhiều, nhưng tất nhiên em không yêu Th vì dường như tình cảm em dành cho ông anh trai hết rồi.

Cho đến một hôm, em đi học tiếng anh ở lớp buổi tối, Th đưa em về. Lúc đó, đến cổng chung cư, Th vuốt tóc em rồi cúi xuống định thơm trán em thì không biết anh từ đâu đến, kéo tay em. Th có vẻ ngạc nhiên, hỏi anh là ai. Anh bảo anh là anh trai em, xong kéo thẳng em lên nhà. Cửa vừa đóng lại, anh đã quát em rồi bảo sao lại để như vậy, bảo em dễ dãi. Em bảo em chưa kịp phản ứng mà thì anh nhìn em hằn học. Em tức quá, gắt lên:

- Anh điên à? Kể cả có sao thì cũng là việc của em. Em yêu ai cũng là việc của em.

Anh không nói không rằng, lôi em xềnh xệch vào phòng, đẩy em xuống giường rồi hôn em ngấu nghiến. Em cũng mặc kệ như vậy, sau đó anh ngồi dậy xin lỗi em. Anh bảo:

- Lần sau em đừng để thằng khác thân mật với em.

- Tại sao?

- Anh ghen!

- Anh là anh trai em cơ mà.

- Đừng gọi anh là anh trai. Anh không phải anh trai em.

- Thế anh không là anh trai em thì là gì?

- Tóm lại em đừng có liên quan đến thằng nào cả, vì em là người con gái của anh.

Em nghe xong sướng cả lỗ tai nhưng vẫn nói cứng là linh tinh. Xong anh ôm em, bảo em vẫn không hiểu à? Cấm được linh tinh với thằng khác. Em không nói gì. Anh cười hỏi:

- Em có thích anh không?

- Không.

- Không thích thì anh sẽ làm cho em thích. Anh thích em từ năm em mười lăm tuổi rồi nhưng em còn nhỏ quá nên anh chỉ để tình cảm đó trong lòng, đợi em lớn lên. Từ lúc em hỏi anh chuyện đến ngày, anh đã thích em. Mặc dù em mười lăm tuổi, nhưng em lớn và xinh như một cô thiếu nữ,

- Hóa ra anh nuôi tình nhân nhỏ.

Anh cười, rồi hai đứa ôm nhau. Em đi nấu cơm rồi gọi anh ra ăn. Lúc đó em cảm giác như là một gia đình nhỏ. Tối, anh bảo:

- Hôm nay anh muốn ngủ với em.

- Em bảo anh còn chưa nói yêu em đâu mà đã đòi ngủ.

- Anh nói yêu em từ lúc bên Sing rồi. Em không nhớ thôi.

Em cười. Hai đứa nằm với nhau, kể rất nhiều chuyện. Anh bảo mới đầu, lúc nhìn thấy em anh đã thấy em rất xinh và đáng yêu, mặc dù lúc đó em mới chỉ là cô bé 13 tuổi. Rồi em lớn lên, đến lúc mười lăm tuổi, anh mới phát hiện ra anh thích em, nhưng em còn quá nhỏ nên anh đành đối xử với em như một cô em gái, nuôi em lớn rồi thịt em. Có nhiều lúc, nhìn thấy em rung động với kẻ khác, anh sợ nuôi em lớn như vậy, rồi em bay theo thằng khác. Em cười ha ha:

- Hóa ra anh nuôi em để thịt em.

- Tất nhiên rồi. Anh yêu em, mất bốn năm để em lớn, còn chẳng rung động được với người khác.

- Thật ra em yêu anh từ năm em mười bảy tuổi rồi, nhưng em không nói ra thôi.

- Anh cũng đoán được ra tình cảm của em, nhưng vì em còn nhỏ, chưa đủ chín chắn nên anh muốn em lớn rồi tự quyết định tình cảm.

Rồi anh hôn em, tay anh luồn xuống dưới cơ thể em, hôn em, sau đó sex với nhau. Lần đầu tiên của em nên đau đớn vô cùng. Anh cứ nhẹ nhàng, vừa nhẹ nhàng, vừa mạnh bạo. Anh làm tình rất giỏi. Sau khi sex xong, anh bảo lần đầu đau, lần sau sẽ mê mẩn thôi. Em cười đấm anh thùm thụp.

Rồi những ngày sau, chúng em sex rất nhiều. Em dường như bị nghiện anh, nghiện mùi thơm, hơi thở ấm áp của anh.

Có một buổi sáng anh đưa em đi học. Đến cổng trường, chả hiểu nghĩ gì, anh tự dưng hôn môi em rồi tạm biệt. Lúc em quay sang đã thấy Th đang nhìn em với ánh mắt khó hiểu. Th hỏi em:

- Anh ta thật sự là anh trai em à? Sao anh trai lại có kiểu hôn như vậy?

Em không nói gì, xấu hổ bỏ vào trường.

Anh hằng ngày cứ đi kiếm tiền, lo học hành cho em. Anh vẫn giữ thói quen mua quà cho em hằng tuần. Dường như sau khi yêu, anh càng ngày càng chiều chuộng em, lúc nào cũng yêu thương che chở cho em. Một năm trôi qua, nỗi đau mất cha mẹ vẫn còn, nhưng cũng nguôi ngoai phần nào. Anh và em càng ngày càng yêu nhau hơn.

Chuyện tình của bọn em cũng ít cãi vã bởi anh lớn hơn em nhiều, rất nhường nhịn và chiều chuộng em. Anh hầu như chưa bao giờ giận em, đều là em tự giận anh. Dù đúng dù sai, anh lúc nào cũng xin lỗi em. Đều đặn, hàng tuần anh vẫn mua quà cho em. tối nào cũng về ăn cơm với em. Anh cũng rất hạn chế việc đi ra ngoài tiếp khách vì sợ em ăn cơm một mình. Ngày nào cũng như ngày nào, dù bận, tối anh vẫn hôn trán trước khi em ngủ.

Tình yêu cứ thế trôi đi, cứ nghĩ là sau bao đau thương, em cũng tìm được hạnh phúc, nhưng rồi không phải. Sóng gió lại ập đến.

-----

Các chương mới của truyện sẽ được cập nhật vào 20h hằng ngày


Page 2

Như em đã nói, em không phải con ruột của bố em và em cũng không biết bố ruột em thật sự là ai. Em cũng chưa gặp lại mẹ ruột đến tận bây giờ. Cho đến một ngày, em đi học về và nhận ra có một người đàn ông cứ đi theo mình. Nhưng ông ta không làm gì em cả, chỉ đi theo em thế thôi. Cứ như thế, ông ta theo em khoảng một tuần.

Hôm đó em đi học về, ông ta đứng cổng trường để gặp em rồi hỏi em có phải con nhà MĐ không? Em bảo vâng, đúng rồi, sao thế chú? Ông ấy không nói gì, chỉ bảo nếu có khó khăn gì gọi ông ta. Nhưng về em cũng chẳng gọi ông ta. Mấy hôm sau đi học, ông ta lại đến và bảo muốn gặp em, xong ông ta khóc, bảo ông chính là bố em.

- Ông nhầm người rồi! Bố tôi chết rồi!

- Người đó không phải bố ruột con! Ngày xưa, mẹ con làm gái ở Quảng Ninh đã ngủ với bố. Con rất giống mẹ.

- Nếu mẹ cháu làm gái thì đã ngủ với rất nhiều người. Biết đâu là cháu là con của người khác.

- Không phải. Lúc đó, mặc dù mẹ con làm gái nhưng ông ta là người đàn ông đầu tiên của bà.

- Nhưng có lần cãi nhau, bố cháu có nói mẹ từng ngủ với nhiều người nữa.

Đến đó, ông ta không nói gì rồi đột nhiên ôm em khóc và bảo cả đời ông ta giàu có, mà không có con, giờ chỉ có em là con ông ta, nhìn là ông ta nhận ra. Em lắc đầu bảo không chắc chắn đâu. Nhưng ông ta cứ một mực khẳng định em là con ông ta. Lúc đó em gọi anh đến. Ba người nói chuyện, xong anh bảo muốn biết ông ta có phải bố em không thì xét nghiệm ADN, nhưng ông ta bảo không cần xét nghiệm, chắc chắn là con rồi. Em mới bảo chú chắc chắn như vậy thì cứ xét nghiệm xem sao.

Dù sao em cũng không muốn có một người bố như vậy. Một người đàn ông bỏ rơi em từ khi còn chưa được sinh ra, mà bây giờ về tự nhận là bố em dù không biết thật hay giả. Em cũng khó chấp nhận. Ông ta bảo nếu muốn thì em đi xét nghiệm, sau đó đưa tóc cho em và bảo ông ta tin em là con ông ta. Em bảo cứ chờ kết quả xét nghiệm rồi sẽ đưa cho ông ta.

Sau đó anh đưa em đi làm kết quả xét nghiệm, nhưng người ta hẹn mấy hôm sau đến lấy chứ không lấy được luôn. Mấy hôm sau đến lấy, em thì vốn dĩ chẳng hào hứng. Ông ta là bố cũng được, không cũng chẳng sao. Và kết quả xét nghiệm, ông ta không phải bố em. Em gọi điện cho ông ta, bảo mai đến lấy kết quả xét nghiệm. Ông ta hẹn gặp ở chung cư nhà em.

Hôm sau ông ta đến, em với anh gặp ông ta ở cầu thang chung cư tầng bọn em ở tầng bảy. Em đưa phiếu xét nghiệm, rồi bảo ông ta không phải bố ruột em. Ông ta cười hềnh hệch rồi bảo không tin, nhưng đọc được kết quả xét nghiệm, mặt ông ta xám ngoét. Ông ta như phát điên, bảo hỏi hàng xóm cũ của mẹ em, ai cũng nói em là con ông ta cơ mà. Xong ông ta như phát ngộ, túm tóc em, bóp cổ em, bảo mày giống y hệt con đĩ mẹ mày, mặt mày giống y hệt con khốn nạn ấy, cuối cùng tao vẫn đ** có con.

Anh thấy thế lao vào giằng co với ông ta, nhưng cơn ngộ của một kẻ nhà giàu không có con, đến cuối đời tưởng có con rồi lại phát hiện ra không phải con mình thật đáng sợ. Ông ta túm tóc em quật văng vào tường, đầu em đập vào tường choáng váng, quay ra thấy anh và ông ta đang giằng co. Tuy anh cao lớn, nhưng ông ta cũng rất cao to đô con. Hai người giằng co một hồi, em thấy ông ta nằm trên tay vịn cầu thang, tay vẫn túm cổ anh, xong ông ta rướn người lao đầu xuống, kéo theo anh, ngã xuống tầng một.

Khi em chưa kịp định hình đã thấy một tiếng vang. Em chạy như bay xuống tầng một thì thấy hai vũng máu lớn. Tất cả mọi người chạy ra nhìn. Em lao vào, ôm chặt anh nhưng mắt anh nhắm nghiền. Máu be bét. Em sốc rồi choáng quá, không biết gì nữa và lịm đi.

Lúc tỉnh dậy, em biết hóa ra mình không hề mơ. Cảnh sát đến họ thông báo anh mất rồi, mất từ lúc ngã xuống. Em gào lên như điên, khóc rất nhiều rồi chạy đến nhà xác. Anh nằm đó, lạnh giá, máu vẫn chảy. Em khụy xuống, không còn sức lực nữa, đau đến thấu tim. Mới hôm qua em và anh còn ôm nhau, anh còn kể cho em nghe chuyện anh được tăng lương; mới những ngày hôm trước, em và anh còn nằm với nhau, còn đi chơi với nhau. Những bộ quần áo anh mua, những cây son anh tặng em còn đang dùng dở. Tình yêu của em vẫn còn dang dở, sao lại khép lại đến như vậy. Anh yêu chiều em, vậy mà em suốt ngày giận dỗi, chỉ biết nhận mà chẳng cho lại. Em như phát điên, khóc đến mức chẳng nói được, cho đến khi những đứa bạn em đến. Chúng nó ôm em, an ủi em nhưng cũng chẳng vơi đi nỗi đau. Em gần như kiệt sức. Tang lễ của anh đều một tay mấy chú bạn bố em tổ chức. Em chỉ biết khóc, chỉ biết đau đớn

Em cứ nghĩ đến những kỉ niệm của bọn em từ khi còn nhỏ, đến lúc lớn lên, nhớ lúc em mới đến, nhớ lúc anh coi em như cô gái bé bỏng, mỗi tối đều hôn lên trán em. Có một người đàn ông yêu em khi em mới chỉ mười lăm tuổi, vậy mà em còn chưa được hai nhăm đã bỏ mặc em mà đi. Những ngày sau em như kẻ câm, đi đi về về căn nhà trống vắng. Bạn bố nuôi đưa em một cuốn sổ, là sổ tiết kiệm trước khi mất của bố. Trong đó có rất nhiều tiền, nhưng anh chưa bao giờ tiêu đến và đưa hết cho em.

Cầm số tiền ấy, em chẳng biết làm gì. Em tuyệt vọng, có lúc còn nghĩ mình sẽ chết theo anh. Có lần, em cắt tay tự tử nhưng chẳng hiểu sao chú kia đến và kịp phát hiện ra. Có lẽ chú biết em yêu anh nên luôn cảnh giác, sợ em sẽ làm liều. Em cứ sống như một hồn ma, hai ba tháng vẫn chẳng thể nguôi ngoai. Em không đi học mà xin bảo lưu kết quả vì em không thể đi nổi. Ngày nào cũng nằm mở điện thoại ngắm ảnh anh, ngày nào em cũng tìm đi tìm lại trong nhà xem thấy anh xuất hiện không. Nhiều lúc em nhắm mắt lại rồi đếm “Một, hai, ba…” mở mắt chỉ mong anh xuất hiện, chỉ mong có một phép màu mang anh lại bên em. Nhưng chẳng có phép màu nào cả, chỉ có một mình em.

Một hôm, em vào lại phòng anh và tìm xung quanh xem có thấy anh không, nhưng ngoảnh lại vẫn thấy đơn độc một mình em lục tìm lại đống đồ của anh. Em tìm được quyển sổ tay của anh, mở ra, rất nhiều tranh anh vẽ em, lúc em còn mười ba tuổi, lúc em nhem nhuốc bước vào nhà anh, lúc em nấu cơm, lúc em học bài, lúc em ngủ, anh vẽ rất nhiều. Sau cuốn cổ, em đọc được rất nhiều trang thư anh viết. Anh nói anh yêu em từ khi em còn là một bé gái chưa trưởng thành, anh kể anh chăm sóc em, quan tâm em nhưng em luôn hiểu nhầm đó là tình anh em, mà thực ra đó là tình yêu của anh.

Anh kể rất nhiều, rất nhiều. Sau đó, có cả những đoạn anh viết sau khi bố mẹ mất. Mất đi người thân, anh cực kỳ đau khổ. Anh thương mẹ nhưng không đồng tình với việc mẹ tự tử theo bố. Anh bảo nếu một người thân mất đi, người còn lại phải mạnh mẽ sống hơn để không phụ lòng của người đã khuất, nên anh đã cố mạnh mẽ sống, như vậy người đã khuất mới yên lòng. Đọc xong em khóc rất nhiều, chẳng biết bên kia thế giới anh có yên lòng về em không? Em gạt nước mắt, thay quần áo, rồi tự nhủ phải mạnh mẽ.

Trang điểm một chút rồi đi ra ngoài, thấy lòng cũng bình an hơn. Em rủ bạn em đi chơi rồi tâm sự với nó, tối về rủ nó đến ngủ cùng vì sợ ngủ một mình lại buồn. Đêm đến, nó ôm em rồi bảo em phải mạnh mẽ sống dù chỉ còn một mình trên thế giới này. Em bảo em sẽ cố gắng mạnh mẽ. Nó bảo nó sẽ đến ở với em một vài tháng để em ổn định lại tinh thần. Khoảng thời gian sau đó, em vẫn nhớ anh nhưng khóc ít hơn. Mấy tháng có nó, em cũng nguôi ngoai hơn. Rồi em quyết định không đi học nữa mà mở một tiệm bánh.

Em dùng một ít tiền trong sổ tiết kiệm bố nuôi để lại để mở. Bạn em cũng đến giúp. Nó làm nhân viên ca tối cho em. Em thuê thêm một người nữa rồi mở. Có lẽ em hợp với kinh doanh nên bán khá đông khách, xong phải thuê thêm ba nhân viên nữa mới đủ, rồi còn mở rộng tiệm bánh to hơn.

Đến năm em hơn hai mươi tuổi là sau một năm rưỡi ngày anh mất. Mặc dù đã mạnh mẽ hơn, nhưng em vẫn không thể nào yêu ai được. Em chẳng thể quen nổi ai. Tình cảm em dành cho anh vẫn nguyên vẹn như vậy. Hằng ngày em đều nhắm mắt rồi đếm “Một, hai, ba…” chỉ mong anh xuất hiện như truyện cổ tích.

Cho đến một hôm, em đang ngồi uống cà phê ở tiệm bánh thì có một người đi vào. Em cũng không để ý, đến lúc anh ta bảo đổi bàn vì anh ta muốn ngồi chỗ em ăn bánh, view đẹp. Em ngước mắt lên nhìn anh ta, suýt làm đổ cả cốc cà phê. Nhìn anh ta rất giống anh. Mới đầu nhìn giống đến không tưởng, nhưng định hình lại mới thấy có chút khác. Anh ta đen hơn một chút và ánh mắt cũng sắc hơn, nhưng nếu so ra thì ai cũng sẽ nhầm tưởng là anh em vì rất giống nhau.

Em sửng sốt, rồi mất mấy giây mới kịp định thần lại. Sau đó, em nhường lại chỗ đó cho anh ta vì dù sao anh ta cũng là khách. Em vào quầy thu rồi cứ lén nhìn anh ta. Mặc dù biết trên thế giới người giống người là bình thường nhưng thực sự, nhìn anh ta giống anh khiến em có chút không đành lòng. Nỗi đau mất anh lại quặn lên lần nữa, nhưng em cố nén lại.

Anh ta ngày nào cũng đến đó, ngồi một góc đó và gọi đúng một món bánh cá và cốc trà đào. Hôm nào cũng như hôm nào, ngồi góc đó, đúng tám giờ tối ở đó, viết cái gì đó, rồi mấy tiếng sau mới đi. Em ngày nào cũng đứng ở quầy thu ngân nhìn anh ta. Nhiều lúc anh ta ngồi, nhìn ngang qua giống đến nỗi em chỉ muốn chạy lại ôm anh ta mà khóc và hỏi sao lại bỏ mặc em, nhưng rồi em lại cười chính bản thân vì đó đâu phải là anh. Bình thường anh ta thường đến vào buổi tối nhưng thỉnh thoảng thứ bảy, chủ nhật vẫn đến sáng. 

Nhiều lúc em cứ ngỡ đó là anh, nhưng thật sự là hai người hoàn toàn khác. Anh ôn nhu, hiền lành, còn anh ta có vẻ khá nóng nảy. Đôi khi nhân viên em mang đồ chậm, mặt anh ta cau có lại rồi sau đó gọi nhân viên ra hỏi. Mặc dù anh ta không mắng, nhưng có thể thấy thái độ khó chịu của anh ta. Mấy em nhân viên của em thì thích anh ta lắm, vì anh ta cao, rất đẹp trai, tối nào cũng lái xe ô tô đến chỉ để ngồi góc đó. Mấy đứa còn bảo theo dõi xem anh ta làm gì. Em nhìn mà lắc đầu ngao ngán vì sự mê trai của chúng nó, nhưng lòng em cũng có chút tò mò.

Cho đến một hôm, mấy đứa nhân viên bận nên em phải bưng trà và bánh cho anh ta. Đứng trước mặt anh ta, thật sự em có chút run. Anh ta ngước mắt lên nhìn em rồi đưa em một mẩu giấy, bảo tối về gọi cho anh ta. Anh ta có việc gấp, nói xong liền đeo tai nghe. Em còn chưa kịp phản ứng.

Đêm về, em cứ suy nghĩ mãi chuyện có nên gọi anh ta hay không, nhưng rồi vẫn gọi vì em rất tò mò về người đàn ông giống anh đó. Đầu dây bên kia bắt máy:

- Alo, tôi là P. Xin hỏi ai đang gọi đến đây ạ?

- Là tôi. Tôi làm ở tiệm bánh mà tối chúng ta vừa gặp. Anh có chuyện gì nói với tôi sao?

- Ừm, cô tên gì? Bao nhiêu tuổi?

- Anh hỏi làm gì?

- Tôi hỏi cô tên gì? Bao nhiêu tuổi?

- Tôi tên T, 20 tuổi.

- Ừ, ngoan. Nhân viên tiệm bánh à?

- (Hẳn là ngoan!) Không, bà chủ.

- Wow, bà chủ trẻ thế? Bồ nhí đại gia à?

- Ừ, bồ nhí bố anh.

- Ha ha, tôi không có bố. Có chắc cũng chết lâu rồi.

- (Anh là đang nói cái quái gì vậy chứ?) ...

- Rảnh không? Tôi thấy có hứng thú với cô?

- Hứng thú với tôi sao? Ha ha, đây là lần nói chuyện đầu tiên của tôi và anh cơ mà.

- Nhưng tôi biết cô lâu rồi nên mới đến tiệm bánh cô ngồi thường xuyên để ngắm cô.

- Ngắm tôi? Nực cười. Gái xinh ngoài đường đầy. Sao lại chui vào đó ngắm tôi?

- Vì tôi thích gái xấu như cô!

- (Dám chê mình!) ...

- Thật ra tôi gặp cô lâu rồi. Cô có nhớ, có lần cô khóc rất to ngoài nghĩa địa, xong có người dìu cô ra xe ô tô của cô không? Tôi không biết cô khóc vì cái gì, nhưng lúc đó thấy cô rất đáng thương, một cô gái xinh đẹp quỳ trước nấm mộ, khóc đến như sắp ngất chắc chắn người dưới mộ rất quan trọng với cô.

Đúng là có lần em khóc ở mộ anh, có người dìu em lên xe thật nhưng lúc đó vì đau đớn nên chẳng để ý người kia. P nói tiếp:

- Thật sự tôi cũng tò mò xem người kia là người như thế nào, nhưng tôi cũng chẳng kịp quay lại nhìn mộ người đó. Thật ra có một lần, tôi thấy cô khóc ngoài đường nữa. Tôi luôn suy nghĩ chẳng hiểu cô gái kia, nhìn xinh đẹp như vậy, mà đi đâu tôi cũng thấy khóc. Cho đến khi cô mở tiệm bánh gần bệnh viện tôi làm, lần đầu tiên tôi đi qua, thấy cô cười rất tươi, tôi đứng lại nhìn thì đúng là cô gái tôi gặp hai lần trước. Có điều, lần này cô đã cười. Cô là kiểu người khóc thì nhìn vô cùng mong manh, yếu đuối, cười lên là nhìn rạng rỡ luôn.

- Ừm thế anh gọi cho tôi chỉ vì thế à?

- Không, tôi muốn hẹn hò với em.

- Ừ, nhưng tôi không muốn hẹn hò với ai cả.

- Em cứ tù chối đi, rồi em sẽ phải thích tôi thôi. À tôi làm ở bệnh viện đa khoa, chuyên khoa máu. Em mà có bị gì thì gọi cho tôi.

Nói xong anh ta tắt máy. Anh ta rủa em bị bệnh hả?

Nhưng phải công nhận, nói chuyện với anh ta khá vui vẻ. Em nhìn lên hình anh, rồi nghĩ đến anh. Lòng em còn yêu anh nhiều lắm. Nỗi đau ấy, thời gian chẳng xóa nhòa được mà chỉ khiến em cho quen với nỗi đau mà thôi. Em thở dài, rồi tắt máy đi ngủ.

Hôm sau, sáng thứ bảy, em đến tiệm bánh đã thấy P đang ngồi đó. Thấy em, P gọi em lại, bảo ngồi nói chuyện với anh ta. Thật sự em không muốn đối diện với P. Nếu gọi qua điện thoại, em còn có thể bình tĩnh, nhưng đứng trước mặt, em lại không làm chủ được bản thân. Nhưng rốt cuộc em vẫn phải qua đó. Anh ta ngồi kể rất nhiều chuyện, lại có khiếu hài hước nên đôi khi cố nhịn em vẫn bật cười.

Mấy hôm sau cũng như vậy. Buổi tối P đến và gọi em lại nói chuyện. Mỗi ngày một thân thiết hơn. P bảo em nếu em không muốn yêu P thì nhận P làm anh trai. Nghe đến đó em có chút hoảng hốt, nhưng trấn tĩnh lại nói em có thể chỉ coi P như bạn. Thật sự mỗi lần gặp P, em lại thấy tim đập mạnh và nhớ đến anh. Có đôi khi, em còn ngỡ đó là anh. P thật sự đối xử với em rất tốt, mặc dù anh ta khá nóng nảy nhưng lại rất dịu dàng với em. Nhiều khi em không thể phân biệt nổi đâu là P, đâu là anh nữa. Mỗi lần gặp P về, nhìn ảnh anh em lại khóc. P đến chỉ càng làm em nhớ anh hơn.

Sau hơn một tháng quen P, bọn em đi ăn. Lúc ăn em có uống chút rượu. Nhìn P, em cứ nghĩ đó là anh. Em bỗng bật khóc rồi ôm P, nói yêu rất nhiều, nhớ rất nhiều P cũng ôm lại em. Sau đó, P đưa em về và bảo từ mai em là người yêu P, rồi P về.

Hôm sau em tỉnh dậy nhớ lại mọi chuyện, bỗng thấy day dứt không yên. P gọi đến:

- Đang làm gì vậy người yêu của anh? Em dậy chưa?

- Người yêu nào?

- Em đó, hôm qua nói yêu anh mà. Thật sự, anh không biết em nói yêu anh là thật không, nhưng hãy để anh chăm sóc em. Anh muốn em không còn khóc nữa mà chỉ có nụ cười thôi. Không biết quá khứ em đau khổ ra sao. Giờ thì để anh làm em vui, được không?

Có lẽ sau bao đau thương, quá yếu đuối và mệt mỏi nên em đồng ý, bởi vì mỗi lần gặp P, đi với P, em luôn thấy như có anh bên cạnh. Em không biết đó là tình cảm em dành cho P thật hay chỉ vì P quá giống anh nên em đồng ý.

Trong lúc yêu, thật sự P rất tốt với em. Đối với mọi người, P có hơi chút nóng nảy, nhưng đối với em lại vô cùng dịu dàng. Nhà P có đúng duy nhất mình P. P chỉ nghe mẹ kể lại rằng bố anh mất từ khi mang thai P, mẹ nuôi anh đến năm mười sáu tuổi thì mất do phổi. P rất thông minh và giỏi, cách nói chuyện cũng thông minh. Đồng nghiệp của P ở bệnh viện luôn khen P với em. Cách ghen của P cũng rất thông minh. Mỗi lần thấy em nói chuyện với ai, hay ai có ý định thân mật với em, P chẳng nói chẳng rằng chạy ra cầm tay em rồi thơm má như khẳng định chủ quyền. Nhưng thật sự, em cũng không hiểu nổi em đang yêu P hay yêu khuôn mặt, thân hình của P vì quá giống anh nữa. Nhiều khi em thấy hối hận, đôi khi lại day dứt áy náy.

P có rất nhiều người thích, nhưng anh chưa bao giờ đi chơi hay đi ăn với ai. Anh bảo người duy nhất cho anh cảm giác khác lạ nhất chỉ có em. Anh không hiểu vì sao có nhiều người yêu người này, vẫn lăng nhăng với người khác. Thật sự tình cảm có thể dành cho nhiều người một lúc sao? P chỉ cảm thấy duy nhất một mình em là đủ làm anh ấy có hứng, muốn được bên em suốt ngày.

Đúng là từ lúc yêu em, P không hề giấu diếm em cái gì. Anh rất ít mua quà cho em, ít làm những điều lãng mạn nhưng lúc em cần anh luôn bên em. Những điều anh làm là những cái thực tế em cần. P cũng rất tôn trọng em, nếu như những gì em không muốn nói, không muốn làm anh đều không ép. Anh bảo anh rất tự hào khi có cô người yêu xinh đẹp, lại biết điều, chẳng bao giờ ghen tuông như em.

Tình cảm em dành cho P cũng không nhiều. Em chỉ cảm thấy may mắn vì có người luôn bên cạnh khi em cần, và người đó rất giống anh mà thôi. Nhiều khi P nói, P yêu em rất nhiều và cảm nhận em không phải kẻ lăng nhăng, dối trá làm em thấy bản thân hình như đang đi sai đường, nhưng em lại không muốn buông tay.

Yêu nhau bốn tháng nhưng em chưa bao giờ cho P đến nhà mặc dù anh biết em ở tầng bao nhiêu, phòng bao nhiêu. Anh bảo em muốn anh sẽ tôn trọng em, chỉ đưa đến cổng chung cư rồi dừng. Bọn em cũng chưa sex cho đến một hôm em bị ốm. Anh gọi em không được nên liền phi thẳng đến nhà em. Lúc mở cửa, em cũng rất ngạc nhiên vì sao anh đến đây. P thấy mặt em nhợt nhạt, bảo em ốm rồi, đi vào phòng nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cháo. Em bảo nấu cháo xong anh mang vào phòng giúp em, hai phòng còn lại anh đừng tò mò hỏi em, cũng đừng vào đó.

Anh bảo, ừm em không muốn anh cũng không vào.

Em lên giường nằm được một lúc thì anh mang cháo vào. Ăn xong anh lấy khăn ấm chườm cho em. Em mệt nên ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã thấy anh đang ngồi đọc truyện. Lúc tỉnh dậy, người em cũng tỉnh táo hơn. Anh bảo anh đang ở viện mà phải phi đến vội, thấy vậy em thấy có lỗi với anh quá.

Tối, anh ở lại nấu cơm cho em ăn rồi bảo sẽ chờ em ngủ mới về. Lúc em nằm trên giường, ánh đèn vàng hiu hắt soi mặt anh, đầu óc em như mụ mị u mê. P cũng nhìn em. Sao anh giống quá đỗi người em yêu. P thấy em mở mắt, anh hôn lên trán em. Dường như em thấy quay lại những năm tháng trước, có một người đàn ông tối nào cũng hôn trán em. Khuôn mặt này, vóc dáng này… Em kéo P xuống, hôn lên đôi môi anh. Dường như lúc đó em không thể phân biệt nổi đâu là P, đâu là người đàn ông em yêu đến tận tâm can. P cũng hôn lại em cuồng nhiệt.

Sau đó, P luồn tay qua lớp áo em. Cởi bỏ chiếc áo, anh run rẩy hôn lên cơ thể em. Em cũng ôm P hôn cuồng nhiệt. Em ôm P, nhưng lại nghĩ đó là anh. Bất giác, em kêu lên:

“Em yêu anh nhiều lắm Đ à.”

P bỗng khựng lại, khuôn mặt vô cùng sửng sốt. Anh dừng lại, ngồi dậy. Em nhận ra bản thân vừa làm sai một cái gì đó rồi. Em cũng ngồi dậy, nhưng chỉ biết im lặng nhìn anh. Có lẽ cả hai đều biết điều gì đang xảy ra. Em sex với P nhưng gọi tên Đ. P lên tiếng trước.

- Đ là ai?

-----

Các chương mới của truyện sẽ được cập nhật vào 20h hằng ngày


Page 3

Sau đó, P luồn tay qua lớp áo em. Cởi bỏ chiếc áo, anh run rẩy hôn lên cơ thể em. Em cũng ôm P hôn cuồng nhiệt. Em ôm P, nhưng lại nghĩ đó là anh. Bất giác, em kêu lên:

“Em yêu anh nhiều lắm Đ à.”

P bỗng khựng lại, khuôn mặt vô cùng sửng sốt. Anh dừng lại, ngồi dậy. Em nhận ra bản thân vừa làm sai một cái gì đó rồi. Em cũng ngồi dậy, nhưng chỉ biết im lặng nhìn anh. Có lẽ cả hai đều biết điều gì đang xảy ra. Em sex với P nhưng gọi tên Đ. P lên tiếng trước.

- Đ là ai?

- Em xin lỗi.

- Anh hỏi em Đ là thằng nào?

- Là người yêu cũ của em.

- Em chưa quên người yêu cũ? Chưa quên sao còn yêu anh? Em coi anh là gì của em?

- Em xin lỗi. Em không cố ý. Em xin lỗi...

Anh không nói gì mà bỏ đi. Một lúc sau quay lại, anh đè em ra, hôn khắp cơ thể em rồi làm tình với em, rất mạnh bạo và đau đớn. Em nằm yên, nhắm nghiền mắt mặc kệ anh làm gì. Xong anh đứng dậy, ra trước cửa ban công hút thuốc. Lần đầu tiên em thấy anh hút thuốc. Anh đứng đó, đơn độc vô cùng. Nước mắt em cứ không ngừng chảy. Em luôn chỉ biết làm khổ những người xung quanh em. Em khóc rất nhiều. Anh hút thuốc xong quay lại. Anh nhìn em, rồi nói:

- Thật sự, anh rất yêu em, yêu em từ lần đầu gặp em, từ khi thấy em khóc. Càng ngày càng yêu, anh yêu em nhiều đến mức bản thân còn chẳng nhận ra mình đánh mất cả lòng tự trọng vì em. Vậy mà tại sao em lại đối xử với anh như vậy?

- Em xin lỗi anh. – Em vừa khóc vừa nói. – Thật sự em cũng không biết em bị làm sao.

- Có chuyện gì cần nói với anh thì em nói đi.

Em không nói gì mà liền dẫn P sang phòng của Đ. P bật đèn, nhìn căn phòng rồi lấy tấm ảnh lên. Anh có vẻ sửng sốt vài giây, có lẽ vì P cũng nhận thấy Đ và P rất giống nhau.

- Cậu ấy đâu rồi?

- Anh ấy mất rồi. Hôm em khóc là ở mộ anh ấy.

- Sao lại mất?

- Vì bảo vệ em…

P không nói gì thở dài. Có lẽ anh cũng đoán được em yêu anh chỉ là vì anh có khuôn mặt giống người đàn ông mà cả đời em chẳng thể quên. P bảo với em cần thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện, rồi bỏ về. Khi ấy, em cảm thấy bản thân vừa đánh mất điều gì đó quý giá.

Những ngày sau, P không liên lạc với em. Em có chút hụt hẫng và cô đơn. Quá quen với việc có P bên cạnh, dù chỉ là để thay thế anh, nên khi P đi, em thấy mất mát xen một chút buồn. Em bảo với nhân viên trông coi tiệm bánh rồi nghỉ mấy hôm. Ở nhà, em lại lôi ảnh anh ra ngắm, cứ cười cười, nói nói với anh như 1 kẻ điên. Em lại nhớ anh, nhớ đến những ngày bên anh. Anh lúc nào cũng dịu dàng, hiền lành, chỉ có khi ghen mới làm em thấy sợ. Những món quà anh tặng em, kể cả sợi dây chuyền em đeo, đều là kỉ niệm làm em chẳng bao giờ quên. Anh thật tốt với em. Trên đời này, những người tốt với em đều ra đi cả rồi. Em thấy lòng bỗng hối hận. Lúc anh bên em, yêu em, dành trọn trái tim cho em, đôi khi em lại thờ ơ. Anh lúc nào cũng bảo vệ, yêu thương em, cho em tất cả những gì em muốn mà em thì chỉ biết nhận. Đến khi anh mất đi rồi, em mới biết mình yêu anh như thế nào.

Em ở nhà mấy hôm, nhận thấy bản thân khép kín quá, nên quay lại tiệm bánh. Từ lúc bỏ đi, P không quay lại tiệm bánh nữa.  Những ngày P đi, em thấy như có một khoảng trống trong tim. Hình bóng anh và P cứ quanh quẩn một góc khuất, đôi khi là 2 người, đôi khi lại là một. Một tháng sau khi đi khỏi nhà em, P bỗng quay lại. P vẫn vậy, ngồi ở góc đó, một lúc thì đi. Tan làm em đi về, ra khỏi tiệm bánh có một bàn tay kéo em lại, áp sát em vào tường rồi hôn em, đôi môi nóng bỏng. Em nhận ra P, hơi men chếnh choáng.

- Anh say à?

- Không. Về nhà em đi, anh rất nhớ em. Còn em, em có nhớ anh không?

- Em…

- Rốt cuộc trong trái tim em vẫn chỉ có cậu ta?

Em chẳng trả lời, bỗng thấy tim mình đau nhói. Thật sự, em không xứng với P, với tình cảm P dành cho em. Tất cả cũng là vì lấp khoảng trống, là một người có khuôn mặt giống anh, chỉ là em quá yêu anh mà ngộ nhận rằng người có khuôn mặt giống anh kia là anh. Em nhận ra P thật sự rất yêu em. Từ trước đến nay, P luôn dành cho em mọi thứ tốt đẹp. Anh chẳng bao giờ kể lể nhưng sau lưng lại giúp em rất nhiều. Từ những khó khăn của tiệm bánh đến cuộc sống cá nhân, cả những điều nhỏ nhặt như khi em ốm đau bệnh tật. Những người bạn của anh còn kể với em rằng anh chưa bao giờ dẫn ai đến viện ngoài em, chưa bao giờ cho họ gặp ai ngoài em.

P kéo tay em lên xe ô tô rồi chở em về chung cư. Cả đoạn đường, P im lặng, nhìn vẻ mặt anh đơn độc đến tội nghiệp. Về đến chung cư, anh bảo em ngồi xuống ghế. Anh châm điếu thuốc. Từ khi nào anh lại thành thục khi hút thuốc như vậy, trước kia tuyệt nhiên em không hề nhìn thấy. P nhìn em, mặt u ám, hỏi:

- Em có chút tình cảm nào với anh không?

- Em…

- Em không cần trả lời câu đấy nữa. Anh chỉ hỏi em một câu, lúc anh đi, em có nhớ anh, có buồn không?

- Em có.

- Ừm, vậy được rồi. Chí ít em cũng có tình cảm với anh. Như vậy đủ rồi, giờ em có thể kể cho anh nghe mọi chuyện xảy ra trước đây được không?

Em nhìn anh, thấy lòng quặn lên rồi bắt đầu kể lại chuyện của mình từ hồi nhỏ. Kể đến đâu, nước mắt chảy ra đến đó. Từ những năm tháng cơ cực tuổi nhỏ rồi đến lúc gặp gia đình bố mẹ nuôi, rồi đến lúc yêu anh. Kể xong, anh chẳng nói gì, kéo sát em vào, ôm em. Anh cứ thế ôm rồi vuốt ve mái tóc em.

- Cho anh cơ hội được bên em nhé. Có thể giờ em chưa quên được cậu ta, chỉ có thể coi anh như kẻ thay thế, nhưng không sao cả. Anh vẫn muốn được bên em, chăm sóc cho em. Tình cảm có thể từ từ rồi có, nhưng anh không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì nữa. Chỉ hy vọng mỗi ngày em có thể yêu anh thêm một chút. Nếu như nửa năm sau em vẫn yêu cậu ta và không có chút tình cảm nào với anh anh sẽ đi.

Em ôm anh khóc rất nhiều. Trên đời này vẫn còn có người muốn che chở cho em sao? Em hứa với anh và tự nhủ với bản thân mình cố gắng yêu anh hơn. Anh bế em lên giường. Em và anh hôn nhau cuồng nhiệt, rồi lao vào nhau. Mặc dù em không còn gọi tên Đ, nhưng dường như tâm tưởng em vẫn nhớ đến anh. Lúc sex, em vẫn mụ mị như là với Đ. Em bỗng thấy mình ích kỷ quá. Cả đêm P ôm em, vuốt ve tóc cho em. Anh bảo, anh từng yêu rất nhiều người, nhưng từ trước đến nay chưa có cô gái nào làm anh muốn được che chở như em. Anh muốn công khai với cả thế giới là anh yêu em. Anh còn muốn lấy em, chăm sóc em, muốn 1 gia đình nhỏ ấm êm. Em thấy bản thân thật may mắn khi gặp được P, nhưng thật sự em chỉ coi P như một sự thay thế. Em cứ ngộ nhận là anh để làm vơi bớt đi nỗi đau buồn.

Những ngày sau, P luôn ở cạnh em trừ lúc đi làm. Tối nào P cũng đưa em về. P giống anh một điểm, đó là dù đi đâu cũng không bao giờ để em ăn cơm tối một mình. Mỗi ngày P đều hỏi em, hôm nay em đã yêu anh hơn chút nào chưa, nhưng có lẽ em không thể yêu thêm một ai khác nữa nên chẳng thể trả lời P câu hỏi đó. Bóng hình anh trong tim lấn áp đi mọi người khác. P chẳng nói gì, chỉ cười buồn rồi ăn cơm xong bữa nào cũng rửa bát. Mỗi tối em đều nằm gối đầu lên P, để P vuốt ve những sợi tóc cho em. Thật sự em rất mong mình yêu P, để lòng em thanh thản hơn. Em cho P cơ hội, cũng như cho chính bản thân mình cơ hội, chỉ tiếc rằng cái bóng anh quá lớn.

P dường như không nhắc lại chuyện của anh. P bảo rằng P không quan tâm những chuyện đó nữa, cũng chỉ coi như quá khứ thôi. Em và P từ giờ sẽ bắt đầu tình yêu mới. Những tháng ngày bên P cũng bình yên mà qua đi, chỉ có điều, P càng tốt với em, em càng thấy day dứt. Mỗi tối, khi P không ở nhà em vẫn sang phòng anh, ôm ảnh anh và khóc. P thì luôn nghĩ em vơi bớt nỗi nhớ anh, bởi vì trước mặt P em luôn tỏ ra mạnh mẽ, chỉ đến khi P đi rồi, em mới thấy mình thật đáng thương và tội nghiệp.

Đôi khi em còn ích kỷ đến mức chỉ ước rằng P là anh, cho dù P không tồn tại cũng được, chỉ cần anh tồn tại mà thôi. Nhưng rồi em thấy bản thân quá ích kỷ, giá như em đủ can đảm buông bỏ được P chắc tốt hơn nhiều. Có lần em sang phòng anh, nằm ôm ảnh anh khóc, mệt quá ngủ quên luôn. Lúc tỉnh dậy thấy mình đang nằm ở phòng, rồi thấy P đứng ở cửa sổ hút thuốc. Em bỗng thấy nhói đau vô hạn. P người đàn ông bỏ qua cả sĩ diện của bản thân để yêu em, mà em cứ phụ anh lần này đến lần khác.

Những ngày sau, P vẫn tỏ ra bình thường, chẳng hề thay đổi, vẫn yêu thương chăm sóc em như vậy, đến nỗi em thấy mình quá tệ hại. Nhiều lúc em muốn nói với P rằng anh đừng tốt với em như vậy, rằng mình chia tay đi, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt anh em lại không đành lòng. Thật sự, P rất cố gắng, cố gắng làm mọi cách để em quên anh. Mỗi tháng anh đều xin nghỉ ba ngày để đưa em đi chơi, đưa em đến những nơi vui vẻ, nhộn nhịp. Em cũng vui, thoáng vui lúc đó rồi thôi.

Mỗi điều P làm, em đều biết, đều thấy. Mỗi khi em thấy nhói lòng khi P buồn, hay để ý đến cảm giác của P, hay đôi khi em thấy khó chịu khi có cô gái nào đó gần P, hay khi em cảm giác mỗi ngày em yêu P hơn một chút, em đều thoáng có suy nghĩ có lẽ em yêu P rồi, nhưng rồi em gạt đi, và tự nhủ đó chỉ là vì P có khuôn mặt quá giống anh mà thôi.

Tiệm bánh trước vốn dĩ cũng đã đông khách, nhưng từ ngày buổi tối P đến giúp em quán càng đông hơn, nhất là với các cô gái. Những lúc em ốm đau P đều tự tay nấu cho em ăn, mua thuốc cho em.

P chẳng mua cho em quà hay hoa, nhưng trong nhà em, đủ loại thuốc bổ, kem dưỡng da, nước rửa tay, găng tay bảo hộ,… P luôn bảo em rằng, anh khô khan cứng nhắc, cũng chẳng thích tặng mấy món quà vô nghĩa, nên thôi, thứ gì bảo vệ được em thì anh mua.

P cứ lặng lẽ bên em như vậy, từng ngày qua ngày được thêm năm tháng nữa. Cho đến một hôm, em vào phòng anh, tìm thấy một cuốn sổ của anh. Cuốn sổ này em chưa thấy bao giờ, nằm một góc ở ngăn tủ nên em không để ý. Em lật trang đầu tiên, là anh ghi lại lần đầu tiên yêu em, là hôm em đến nhà anh, anh thích em từ lúc mới gặp nhưng vì em quá ngây thơ nhỏ bé, anh cũng không xác định nổi tình cảm của mình, nhưng lâu dần bên em anh mới nhận ra anh yêu em. Sau đó là những trang viết theo em lớn dần. Lúc cuối anh có viết, mỗi khi nhìn thấy em bên người đàn ông khác, lòng anh rất buồn, thấy người khác ôm em, anh thấy mất mát vô cùng. Em đọc xong lại khóc ròng, lại nhớ anh đến da diết.

Em khóc rất lâu, sau đó ra lấy một chút rượu uống. Hơi men cùng tâm trạng làm em khụy xuống. Em cứ nằm gục trên ghế, đến khi P về. Thấy em nằm đó, P chạy lại ôm em rồi hỏi em làm sao. Em nhìn P nhưng trước mắt em chỉ có hình bóng anh nên cứ ôm rồi hôn. P có vẻ hơi lạ, nhưng anh cũng hôn em rồi bế em lên giường. P đè em xuống hôn lên em, rồi cởi từng nút thắt trên người em. Em vừa hôn vừa nhớ đến anh rồi khóc, cứ vừa khóc vừa hôn. Em hỏi anh đi đâu thế? Sao giờ mới về? P cười bảo anh đi làm mà, sao hôm nay em lại nhớ anh? Em bảo lúc nào em cũng nhớ anh. P lau nước mắt và hôn em thắm thiết, rồi em và P như hòa lại nhau. Em lại khóc. Lúc cao trào nhất, em khóc, rồi bảo:

- Đ à? Sao anh cứ đi mãi thế. Anh không biết em nhớ anh lắm sao? Sao giờ anh mới trở về? Anh có biết ngày nào em cũng mong anh, ngóng anh, ngày nào em cũng khóc vì anh không?

Nói xong, em mới nhận ra người trước mặt là P, chứ không phải anh. P dừng lại, không nói gì, đứng dậy châm điếu thuốc hút. Em lại sai rồi. Hút thuốc xong, P lại giường, ôm em. P khóc, lần đầu tiên em thấy P khóc, từng giọt nước mắt chảy xuống ướt đẫm vai em.

- Sau tất cả, mọi thứ anh làm đều vô nghĩa. Anh thất bại thật rồi.

- Em… em có lỗi với anh.

- Không cần đủ sáu tháng đâu. Anh sẽ đi, từ nay sẽ không gặp lại em nữa.

Nói rồi, P mở cửa đi. Cuối cùng, lại một lần nữa em làm tổn thương P. Em nằm suy nghĩ rất nhiều, khóc rất nhiều. Lần đầu P đi, em thấy có lỗi, nhưng lần này, em vừa thấy có lỗi, vừa thấy đau đến nghẹt thở. Cả đêm em không ngủ được. Lần đầu tiên, em mong P trở về, nhưng cả đêm a không về.

Một tuần sau, P không hề liên lạc với em. Đồ của anh vẫn ở đây mà anh đã đi rồi. Em nhận ra bản thân có cảm giác khác với P. Hình như là do cái chết của Đ mà chính em cứ chìm đắm trong nó mà không dứt ra được. Em yêu Đ, dường như em sợ em không yêu Đ nữa. Em sợ em có lỗi với anh nên luôn buộc mình là cả đời chỉ được yêu Đ. Không phải em không yêu P, mà là em không chấp nhận sự thật. Em sợ em yêu P sẽ không còn yêu Đ nữa.

Hai tháng sau khi P đi, em bỗng nhận ra mình cô đơn đến nhường nào. Hóa ra, em lại nhớ nhung anh đến vậy. Lần đầu tiên sau khi Đ mất, em bỗng thấy muốn tìm bóng dáng khác ngoài Đ, nhớ những cái ôm của P, nhớ khuôn mặt nhìn kỹ lại thấy sự khác biệt của P. Nếu như lúc P mới đi, em chỉ nhớ và đau lòng thì giờ em nhớ P đến phát điên. Em nhớ Đ từng viết, người ở lại phải sống tốt thì người đi rồi mới yên lòng. Và em quyết định tìm P. Nhưng giờ em chẳng biết tìm P ở đâu nữa.

Trăm mối tơ vòng trong đầu, ngổn ngang. Em ngồi, nói ngắm ảnh Đ rồi bảo em nên đi tìm P hay không. Rồi em nghĩ, có lẽ Đ cũng muốn em được sống tốt. Đ yêu em như vậy, sẽ không muốn em cả đời sống trong nhung nhớ, buồn bã đâu. Bao nhiêu người ra đi vì em, em không thể để mất P nữa. Em đã vì không trân trọng Đ, mà Đ mất đi rồi em cứ hối hận. Em sợ, sợ P cũng biến mất như vậy.

Em chạy đến bệnh viện của P nhưng không thấy anh. E đến khoa huyết học tìm bạn anh. Có lẽ bạn anh cũng đoán được em sẽ đến nên không tỏ ra ngạc nhiên. Anh ấy hỏi em có phải đến hỏi về P không rồi đưa cho em một cái chìa khóa, cùng một bức thư và bảo em P gửi anh cho em cái này, toàn bộ điều em muốn hỏi đều trong đó cả.

Em về nhà chẳng kịp làm gì, mở vội bức thư ra đọc. Đầu thư P nói, gửi người con gái, cả đời anh mãi yêu. Sau đó là P bảo, P yêu em từ khi em còn mười chín tuổi. Lúc đó Đ mới mất, P đi thăm mộ mẹ thì thấy em khóc ở đó. Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh như bị điện giật, rồi thích em, cứ mong một lần gặp lại. Sau này duyên số thế nào lại được gặp em hai lần nữa, rồi yêu em. P nói rất nhiều, nói yêu em nhiều lắm nhưng sự cố gắng của P mãi không được đền đáp, đến khi sex với em, em vẫn gọi tên Đ thì đủ để P hiểu anh thất bại rồi. Nhưng P mong rằng có ngày em nhận được lá thư này, vì điều đó chứng tỏ em yêu P nên mới đi tìm anh, chỉ là em không nhận ra tình yêu đó thôi.

P bảo muốn có một bí mật với em, đó là chiếc chìa khóa nhà P, em tự đến và tìm hiểu. Chỉ tiếc rằng P không có cơ hội để nói với em bí mật ấy. Em chẳng kịp nghĩ gì, đọc địa chỉ về, lao vội đến căn nhà ấy. Chỗ đó cách nhà em ba mươi phút đi xe, ngồi trên xe em cứ thắc mắc không biết bí mật gì. Đến nơi thì thấy đó là một căn nhà nhỏ, nhưng thiết kế khá tinh xảo. Mở cửa ra, thấy nhà gọn gàng và đầy tiện nghi, tuy vương chút bụi nhưng vẫn khá sạch, chắc chủ nhân ngôi nhà là người sạch sẽ.

Làm theo lời anh, em đến căn phòng nhỏ góc trái nhà, mở cửa đi vào. Trên bàn là một chiếc hộp nhỏ. Mở chiếc hộp mà tay em run run. Mở hộp ra em thấy một đống thư ở dưới có ảnh. Bỏ thư ra, em hốt hoảng, nhận ra tấm ảnh của bố nuôi. Mặc dù tấm ảnh khá cũ kỹ, nhưng em vẫn nhận ra ông. Đằng sau bức ảnh có ghi tên ông kèm theo chữ “Em yêu anh”. Em loáng thoáng nhận ra điều gì đó. Em mở từng bức thư ra đọc. Có hai bức thư là của bố nuôi gửi cho mẹ anh, nội dung chỉ là lời lẽ yêu đương nồng nàn. Còn một bức thư là của mẹ anh gửi cho anh, nội dung người trong bức ảnh, tức bố nuôi em chính là bố ruột anh, vì ngày xưa bố nuôi theo làm thổ phỉ than nên mất tung tích đến bây giờ. Mẹ anh cứ ngỡ rằng đã mất rồi, bà cũng tìm nhiều lần nhưng không thấy.

Còn một bức thư cuối là anh gửi em. Anh bảo khi đến nhà em, anh không hề biết anh và Đ là anh em ruột cùng cha khác mẹ, cho đến khi sau lần sex đầu tiên em gọi tên Đ rồi dẫn vào phòng Đ, thấy ảnh Đ, anh rất ngạc nhiên vì có người giống anh đến như vậy. Anh lúc đầu rất ghét Đ, vì chính Đ là nguyên nhân làm em không muốn yêu anh, nhưng rồi nhìn thấy ảnh Đ, anh nhận ra rằng anh phải thay Đ chăm sóc em. Nhưng rồi em cứ chối bỏ tình cảm của anh, nên anh đành ra đi. Lúc đó anh vẫn không hề nhận ra anh và Đ là anh em ruột, nhưng hoài nghi lớn nên anh có về Hạ Long điều tra. Vì Đ bán nhà đi, những người xung quanh lại chẳng có ảnh nên anh đành quay về. Cho đến một lần, anh tò mò mở cửa căn phòng còn lại, thấy trong đó rất nhiều đồ của bố mẹ nuôi, và có cả ảnh của họ nên anh nhận ra. Về nhà, anh tìm lại thư của mẹ anh và biết rằng anh là con của bố nuôi, là anh em của Đ.

Cuối thư anh nói rằng anh vẫn yêu em và muốn chăm sóc cho em, nhưng sợ rằng anh sống mãi trong cái bóng của Đ, nên anh đành ra đi.

Đọc xong thư của anh mà em choáng váng. Định mệnh chẳng lẽ có thật. Có phải vì em quá đáng thương mà ông trời cho anh thay Đ đến chăm sóc em? Em vừa đọc vừa khóc, thương anh nhiều lắm, 

là em yêu anh thật rồi. Đ vẫn ở đây, trong tim em, nhưng anh cũng trong đó, đứng cùng Đ luôn. Em chỉ ước có thời gian quay lại để thấy anh. Em khóc rất nhiều. Em lại đánh mất một người nữa. Đ đi rồi. Có anh đến bên em, vậy mà em chẳng hề trân trọng. Anh làm cho em tất cả mọi thứ, vậy mà em cũng chỉ biết nhận.

Em về nhà thì nhận được điện thoại của anh làm cùng bệnh viện với anh. Anh ấy bảo có chuyện muốn nói, tim em như thắt lại, không lẽ có chuyện gì nữa hay sao. Em và anh ấy hẹn nhau ở quán cà phê. Anh ấy hỏi:

- Em có yêu P không?

- Lúc đầu em vốn nghĩ là không, nhưng giờ thì em phát hiện ra em yêu anh ấy thật rồi nhưng chẳng biết anh ấy ở đâu.

-Thật ra anh biết nó ở đâu. Anh không định xen vào chuyện người khác đâu, nhưng thật sự anh bị cảm động tình yêu P dành cho em, nên anh cũng muốn hai đứa đến với nhau, nhất là bây giờ em biết mình yêu cậu ấy rồi. Cậu ấy mới lên Sa Pa vì viện anh có đợt lên một tháng để tình nguyện. Từ lúc chia tay em thì cậu ấy vẫn ở viện làm việc và chờ em đến tìm. Nhưng có lẽ chờ không thấy cậu ấy nghĩ em không hề có tình cảm với cậu ấy nên đã đi.

- Anh cầu xin anh cho em địa chỉ được không. Thật sự em không muốn mất anh ấy lần nữa.

- Em chắc chắn với tình cảm của mình chưa? Anh không muốn sau này...

- Em chắc chắn. Em chắc chắn. Coi như em xin anh

Anh ấy cười rồi đưa em mẩu giấy. Em về nhà tắm rửa, sau đó mua một bó hoa đi ra mộ Đ, ngồi tỉ tê xin Đ phù hộ rồi về nhà chuẩn bị quần áo hôm sau đi Sa Pa vì lúc ấy cũng muộn rồi. Cả đêm em không ngủ được, cứ mong trời sáng.

Sáng dậy thay đồ vội rồi mang đồ ra xe ô tô, đi thẳng lên SP. Đến nơi cũng trưa rồi. Đến địa chỉ anh kia cho, em gửi xe rồi tìm chỗ tình nguyện của bọn anh nhưng không thấy anh. Một lúc, có một chị mặc quần áo y tá đi qua. Em hỏi anh, chị ấy bảo anh mới đi đến nhà dân khám, chiều mới về. Trời Sa Pa lạnh hơn Hà Nội. Em lại không mang đồ nhiều, sợ anh về em không gặp nên chẳng dám đi đâu. Ngồi một góc ở đó chờ anh rồi em ngủ gật lúc nào không biết. Đang ngủ thấy tiếng anh gọi em, mở mắt ra thấy anh đang cúi xuống bế em vào phòng anh. Lúc vào phòng em mới tỉnh hẳn. Em nhìn anh, bao xa cách nhớ nhung ùa về. Em ôm chặt anh, rồi khóc rất nhiều. Anh cũng khóc, nước mắt anh ướt đẫm cả vai em. Em bảo em nhớ anh, em yêu anh, em nhận ra em sai rồi.

- Lúc đầu anh cứ nghĩ anh có thể quên được em. Anh nghĩ gặp lại anh sẽ mặc kệ em, nhưng rồi hôm nay về, nhìn em ngủ gật ở một góc, anh mới phát hiện ra, cho dù em có đối xử với anh như thế nào, nhưng chỉ cần em chịu một chút tổn thương là lòng anh đau phát điên.

- Không, em không như vậy nữa. Em biết rồi, em yêu anh. Là yêu anh chứ không phải yêu hình bóng của Đ nữa rồi.

- Thật không?

- Thật!

Anh ôm em chặt, hét lên như điên, rồi bảo cuối cùng anh cũng đợi được rồi. Bọn em ôm nhau, kể cho nhau nghe bao nhiêu chuyện khi rời nhau đi đến nỗi chẳng thèm ăn cơm. Giờ thì em vẫn đang hạnh phúc bên anh. Tim em vẫn có hai người đàn ông, là anh và anh.

End.