Tại sao trung quốc đàn áp pháp luân công

Bài viết là sự kết hợp của những gì mình đã đọc được và một số lập luận cá nhân, chỉ mang tính tham khảo. Nhưng Pháp luân công là tốt và chính quyền Trung Quốc đàn áp Pháp luân công là sự thật.

🌟 𝐏𝐡𝐚́𝐩 𝐥𝐮𝐚̂𝐧 𝐜𝐨̂𝐧𝐠 𝐥𝐚̀ 𝐠𝐢̀? 𝐕𝐢̀ 𝐬𝐚𝐨 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐪𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐓𝐫𝐮𝐧𝐠 𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 đ𝐚̀𝐧 𝐚́𝐩 𝐏𝐡𝐚́𝐩 𝐥𝐮𝐚̂𝐧 𝐜𝐨̂𝐧𝐠?Ngày 13/5/1992 ở thành phố Trường Xuân, Trung Quốc, lần đầu tiên Pháp luân công được Sư phụ Lý Hồng Chí truyền rộng ra công chúng. Đây là một công pháp tốt có tác dụng chỉ đạo con người tu dưỡng tâm và thân, người tu luyện Pháp luân công mỗi ngày ngoài giờ làm việc và chăm sóc gia đình, điều họ thường làm trong thời gian rãnh học Pháp và luyện công.Học Pháp — là đọc quyển sách Chuyển Pháp Luân của Sư phụ Lý Hồng Chí. Ba nguyên lí chính của Pháp Luân Đại Pháp là Chân – Thiện – Nhẫn. Việc học Pháp mỗi ngày giúp con người duy trì tâm thái an hoà, suy nghĩ trong sáng, chân thành và lương thiện, có thể đưa ra những quyết định sáng suốt, có lợi cho nhiều người và không gây hại cho bất cứ ai. Học Pháp có thể cải biến nhân cách con người thành người tốt thật sự.Người ta vẫn nói “Tướng do tâm sinh”, khi tâm con người đẹp, diện mạo và thể chất họ cũng được cải biến. Ngoài ra còn có câu “Bảy phần tinh thần ba phần bệnh”, bệnh của con người hầu hết đều từ tâm mà ra: tâm vị tư (sợ mất đi quyền lợi cá nhân), tâm tật đố (ganh ghét, bất bình khi thấy người khác nhận được nhiều lợi ích hơn mình), tâm tranh đấu (luôn muốn mình là số một), nghi tâm (hay lo lắng, nghi ngờ),… Tất cả những tâm ấy khi chứa đầy trong tư tưởng, con người ắt sẽ lâm bệnh nặng. Pháp Luân Đại Pháp có thể chỉ đạo con người từng bước nhưng rất nhanh mà từ bỏ mọi nhân tâm, đưa họ trở về bản chất tiên thiên vô tư không phiền muộn, vì thế rất nhiều người đã có thể tự khỏi bệnh ung thư nhờ kiên trì tu luyện trong một thời gian không dài.Vì những lợi ích trên, chỉ trong 7 năm, người truyền người, tâm truyền tâm, ở Trung Quốc đã có hơn 70 triệu học viên Pháp luân công mỗi ngày ở công viên cùng nhau tu luyện. Trong khi đó, Đảng viên ĐCSTQ lúc bấy giờ chỉ tầm 60 triệu.

Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc khi ấy, đã hoang tưởng mà cảm thấy một nguy cơ tiềm tại từ những người tu luyện ôn hoà kia, ông sợ nếu ai đó lợi dụng Pháp luân công để cổ vũ cho một Đảng phái chính trị khác thì họ sẽ mất đi quyền lực. Dù người tập Pháp luân công không làm chính trị nhưng họ quan niệm “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”. Chính thức từ ngày 20/7/1999, Chính phủ Trung Quốc ra lệnh đàn áp Pháp luân công và sự việc vẫn kéo dài mãi cho đến ngày nay.

🌟 𝐇𝐨̣ đ𝐚̃ 𝐥𝐚̀𝐦 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐠𝐢̀ 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐜𝐮𝐨̣̂𝐜 “đ𝐚̀𝐧 𝐚́𝐩”?Mình chỉ nêu ra những gì mình được biết, sự thật có lẽ còn nhiều hơn thế nữa.— Giang Trạch Dân tuyên bố: “Đ𝗮̉𝗻𝗴 𝗖𝗼̣̂𝗻𝗴 𝘀𝗮̉𝗻 𝗧𝗿𝘂𝗻𝗴 𝗤𝘂𝗼̂́𝗰 𝗽𝗵𝗮̉𝗶 𝗰𝗵𝗶𝗲̂́𝗻 𝘁𝗵𝗮̆́𝗻𝗴 𝗣𝗵𝗮́𝗽 𝗹𝘂𝗮̂𝗻 𝗰𝗼̂𝗻𝗴”.Quá vô lý và thật nực cười khi một Đảng phái chính trị xác định thù hận và phải tiêu diệt triệt để những người tu luyện ôn hoà.— Chính sách mà họ ra lệnh phải dùng đối với người tu luyện là: “𝗕𝗼̂𝗶 𝗻𝗵𝗼̣ 𝘁𝗵𝗮𝗻𝗵 𝗱𝗮𝗻𝗵, 𝘃𝗮̆́𝘁 𝗸𝗶𝗲̣̂𝘁 𝘁𝗮̀𝗶 𝗰𝗵𝗶́𝗻𝗵, 𝗵𝘂𝘆̉ 𝗵𝗼𝗮̣𝗶 𝘁𝗵𝗮̂𝗻 𝘁𝗵𝗲̂̉”.Để bôi nhọ thanh danh, họ dàn dựng vụ tự thiêu giả ở quảng trường Thiên An Môn để tuyên truyền người tập Pháp luân công bị tẩu hoả nhập ma dẫn đến như thế. Những người tự thiêu trong đoạn phim không hề tập Pháp luân công, và đoàn phim được quay bằng kỹ xảo từ nhiều góc độ, nhiều camera khác nhau, cho thấy đây không phải là một sự cố bất ngờ mà đã được lên kế hoạch từ trước. Điều này bị vạch trần bởi các nhà làm phim nổi tiếng của Canada.— Bắt, tra tấn, ép cung: họ dùng rất nhiều hình thức tra tấn rất dã man mà mình không muốn đề cập đến trong bài, các bạn có thể xem Google với từ khoá “đ𝗮̀𝗻 𝗮́𝗽 𝗣𝗵𝗮́𝗽 𝗹𝘂𝗮̂𝗻 𝗰𝗼̂𝗻𝗴” sẽ tìm được tất cả. Để không bị tra tấn, người tu luyện Pháp luân công phải cam kết từ bỏ tu luyện (gọi là chuyển hoá), hoặc ký tên vào lời khai theo sự bịa đặt của chúng rằng Pháp luân công khiến họ bệnh không dám uống thuốc dẫn đến bệnh nặng hơn, hoặc Pháp luân công có liên quan đến một tổ chức chính trị nào đó, hòng lấy cớ để bọn chúng tiếp tục đàn áp và tiêu diệt triệt để môn tu luyện này.— Buộc lao động khổ sai: Có lần mình tự hỏi những món đồ trang trí trông cũng khá tinh xảo trong những shop 1€ (những shop này rải khắp châu Âu với những món hàng đồng giá 1€, đây là cái giá rất bèo bọt), ai lại cố công làm mà lại bán với cái giá rẻ bèo như thế nhỉ? Câu trả lời đáng tiếc lại chính là “các đồng tu người Trung Quốc của tôi”. ĐCSTQ ép họ lao động mỗi ngày 14-20 tiếng mà không có lấy một đồng thù lao, khi sản phẩm được bán ra, mọi lợi nhuận đều thuộc về chính phủ. Các bạn hãy Google với từ khoá “𝗧𝗿𝗮̣𝗶 𝗹𝗮𝗼 đ𝗼̣̂𝗻𝗴 𝗰𝘂̛𝗼̛̃𝗻𝗴 𝗯𝘂̛́𝗰 𝗠𝗮̃ 𝗧𝗮𝗺 𝗚𝗶𝗮” để biết được sự thật nhé.

— Thu hoạch nội tạng sống: đây là tội ác kinh khủng nhất. Bởi người tu luyện luôn có một thân thể khoẻ mạnh và cường tráng nên chẳng những sức lao động mà nội tạng của họ cũng được tận dụng triệt để, dùng để thay, ghép cho những Đảng viên mắc bệnh nan y và bán cho du khách nước ngoài với giá hàng trăm ngàn Dollar. Người tu luyện bị mổ lấy nội tạng khi họ vẫn sống và tỉnh táo, không có thuốc gây mê vì như thế nội tạng thu được mới ở trạng thái khoẻ nhất và tốt nhất. Việc thu hoạch nội tạng sống này được điều tra, xác minh và ghi lại trong quyển “𝗧𝗵𝘂 𝗵𝗼𝗮̣𝗰𝗵 đ𝗮̂̃𝗺 𝗺𝗮́𝘂”, bởi hai luật sư nhân quyền của Canada là ông David Kilgour và ông David Matas.

🌟 𝐏𝐡𝐚́𝐩 𝐥𝐮𝐚̂𝐧 𝐜𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐭𝐡𝐞̂́ 𝐠𝐢𝐨̛́𝐢:
Trong khi đó ở hơn 140 quốc gia trên thế giới, Pháp luân công được ghi nhận là tốt, từ Á đến Âu, đủ mọi thành phân và giai cấp trong xã hội đều cung kính tập luyện. Các chính khách Mỹ và Canada trong phát biểu của mình để chúc mừng ngày Đại Pháp thế giới 13-5 có nói: “𝗣𝗵𝗮́𝗽 𝗹𝘂𝗮̂𝗻 𝗰𝗼̂𝗻𝗴 𝗹𝗮̀ 𝘁𝗼̂́𝘁, 𝗧𝗵𝗲̂́ 𝗴𝗶𝗼̛́𝗶 𝗰𝗮̂̀𝗻 𝗖𝗵𝗮̂𝗻 – 𝗧𝗵𝗶𝗲̣̂𝗻 – 𝗡𝗵𝗮̂̃𝗻.”

28 năm qua sự thật đã sáng tỏ rằng Pháp luân công không làm chính trị và không hề có một nguy cơ tiềm tàng nào đằng sau những người tu Chân – Thiện – Nhẫn.

🌟 𝐕𝐚̣̂𝐲 𝐭𝐚̣𝐢 𝐬𝐚𝐨 𝐦𝐚̃𝐢 đ𝐞̂́𝐧 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐓𝐫𝐮𝐧𝐠 𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐯𝐚̂̃𝐧 đ𝐚̀𝐧 𝐚́𝐩 𝐏𝐡𝐚́𝐩 𝐥𝐮𝐚̂𝐧 𝐜𝐨̂𝐧𝐠?Đây chỉ là lập luận của riêng mình.Bởi:— “Đã phóng lao phải theo lao”, lên lưng cọp rồi thì không xuống được nữa. Nếu họ ngừng đàn áp, điều đó đồng nghĩa với việc họ thừa nhận việc đàn áp Pháp luân công là sai lầm. Họ không muốn thừa nhận là mình sai, vì cái “danh dự hão” của mình mà không thể thay đổi cách nghĩ.— Vì lợi ích kinh tế:Hai nguồn lợi kinh tế chính từ việc đàn áp Pháp luân công chính là nguồn lao động khổ sai và nguồn cung nội tạng sống. Riêng ngũ tạng của duy nhất một học viên nếu bán ra cho những người đi “Du lịch ghép tạng”, họ đã thu được gần 300 ngàn Dollar. Còn lợi nhuận từ những sản phẩm thủ công ở trại lao động khổ sai thì mình không tìm hiểu nhưng chắc chắn cũng không ít vì số người bị bắt đã lên đến hàng trăm ngàn người. Nếu chấm dứt đàn áp đồng nghĩa với việc họ ngậm miệng không ăn nữa 2 món lợi béo bở đó. Điều đó cũng không thể được.

Thế giới đã không còn lạ lẫm với bản chất tham lam và độc ác của chính quyền ĐCSTQ, có lẽ chúng sẽ đàn áp Pháp luân công cho đến ngày tàn của chế độ.

🌟 𝐂𝐡𝐚̂𝐧 𝐭𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐧𝐡𝐚̆́𝐧 𝐠𝐮̛̉𝐢 𝐛𝐚̣𝐧 đ𝐨̂𝐢 𝐥𝐨̛̀𝐢Mình viết bài này chỉ để nói rằng, những điều xấu về Pháp luân công hoàn toàn chỉ là bịa đặt của chính quyền Trung Quốc, điều này thế giới đã xác minh, các tổ chức nhân quyền thế giới cũng đã kiện Trung Quốc về “Tội ác chống lại loài người”, bạn muốn tìm hiểu thì chỉ cần vài mươi phút Google sẽ rõ.Mình mong mọi người nếu đã trót nghe những điều bịa đặt ấy mà không tìm hiểu gì thêm, xác định ngay là Pháp luân công không tốt, các bạn hãy dành vài phút để Google và xác minh lại để hiểu rõ ngọn nguồn. Dù các bạn có tu luyện hay không, chỉ cần bạn tin Pháp luân công là tốt, cũng đồng nghĩa với bạn đang đứng về phía công lý, đứng về cái Thiện.Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, sẽ không ai thật sự đàn áp được Pháp luân công, vì Phật Pháp là chân lí bất biến. Nhưng những người mang tà niệm, tin vào lời tuyên truyền mà phỉ báng Pháp luân công sẽ rất không tốt cho tương lai sinh mệnh của họ. Lời tốt nếu không thể nói thì cũng đừng nên nói lời xấu. Hãy không nói gì cả khi bạn chưa thật sự hiểu rõ.Và tốt hơn hết tất nhiên là bạn quyết tâm tìm hiểu và học Pháp luân công, bởi những lợi ích về tâm và thân, về việc trở nên tốt đẹp thật sự của một sinh mệnh mà con người nhận được thông qua tu luyện là có thật.Khi con người trở nên thật sự tốt đẹp, chân thành, đường đời cũng từ đó được cải biến. Vì thế người tu luyện Pháp luân công vẫn nói:“𝗣𝗵𝗮́𝗽 𝗟𝘂𝗮̂𝗻 Đ𝗮̣𝗶 𝗣𝗵𝗮́𝗽 𝗵𝗮̉𝗼𝗖𝗵𝗮̂𝗻 – 𝗧𝗵𝗶𝗲̣̂𝗻 – 𝗡𝗵𝗮̂̃𝗻 𝗵𝗮̉𝗼”

Điều này chỉ là lời chân thật từ tận đáy lòng của mỗi học viên để bày tỏ lòng kính trọng và biết ơn sâu sắc của mình dành cho Đại Pháp, dành cho Sư phụ Lý Hồng chí, chứ không phải một câu khẩu quyết duy tâm nào cả.

Tất nhiên cũng không thể cả thế giới đều tu luyện Pháp luân công, nhưng phân biệt được đúng – sai, bạn là người sáng suốt, đứng về Thiện và phản đối Ác, bạn là người chính nghĩa. Vận mệnh của mỗi con người tuy đã được định sẵn nhưng không phải là không thể cải biến. Một niệm có thể dẫn đến tương lai, là tốt hay xấu, mỗi người phải tự mình chọn lấy. Mình thành tâm chúc bạn chọn được con đường sáng cho chính mình! 

Pháp Luân Công, môn tu luyện thiền định an hòa tốt cho sức khỏe được yêu thích trên khắp thế giới, nhưng lại chịu sự đàn áp nặng nề của chính quyền Trung Quốc. Vì sao Đảng Cộng sản Trung Quốc công kích và cấm người dân tập Pháp Luân Công? Sự thật là gì? Mời bạn tìm hiểu qua bài viết sau.

Pháp Luân Công là gì?

Vào thập niên 70 của thế kỷ trước tại Trung Quốc, phong trào tập khí công phát triển mạnh mẽ rồi đạt đến cao trào. Hồi đó ở Trung Quốc ai cũng biết về khí công ở các mức độ khác nhau và hầu như gia đình nào cũng có người tập.

Nhiều nhà nghiên cứu và nhà khoa học đã phát hiện khí công có khả năng khai thông các kinh mạch và huyệt đạo, giúp chữa bệnh và nâng cao sức khỏe. Trong cao trào khí công, Pháp Luân Công (hay Pháp Luân Đại Pháp) được ông Lý Hồng Chí truyền ra công chúng năm 1992. Là môn khí công Phật gia, người học vừa luyện 5 bài công pháp vừa tu tâm tính theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn. Bởi hiệu quả đối với cả thể chất (nâng cao sức khỏe) và tinh thần (tăng cường đạo đức) rất tốt nên Pháp Luân Công nhanh chóng trở nên phổ biến ở Trung Quốc lúc bấy giờ. Từ năm 1992 đến năm 1999, chính phủ ước tính số lượng người tập luyện Pháp Luân Công là 70 triệu người. 

Tại sao trung quốc đàn áp pháp luân công
Cảnh một buổi tập Pháp Luân Công thường thấy ở Trung Quốc trong những năm 1992-1999.

Một báo cáo thống kê của Ủy ban Thể thao Quốc gia Trung Quốc trước năm 1999 về hiệu quả chữa bệnh của Pháp Luân Công đối với 28.571 người tập cho thấy: 82,7% số người sau khi luyện tập đã khỏi bệnh và cơ bản bình phục (23.619 người); 16,2%người sau khi luyện công đạt được chuyển biến tốt (4.616 người); chỉ 1,2% học viên sau khi luyện công không chuyển biến (336 người). Nói chung hiệu quả chữa bệnh lên tới 98,8%. Các loại bệnh tật liên quan rất đa dạng, bao gồm các bệnh về tiêu hóa, xương, khớp, và bệnh tim là nhiều nhất.

Giải thưởng và trao tặng của Pháp Luân Công

Trong khoảng thời gian trước năm 1999, Pháp Luân Công rất phổ biến tại Trung Quốc. Tại hai lần “Hội Sức khỏe Đông phương” năm 1992 và 1993, Pháp Luân Công đã liên tiếp giành được các danh hiệu cao quý nhất như “Minh Tinh Công phái”, “Giải Vàng Đặc biệt”, giải thưởng “Thúc đẩy Tiến bộ Khoa học”, và người sáng lập Pháp Luân Công là ông Lý Hồng Chí đoạt giải thưởng “Khí công Sư được yêu thích nhất”.

Tại sao trung quốc đàn áp pháp luân công
Tại Triển lãm sức khỏe Châu Á tại Bắc Kinh năm 1994, ông Lý Hồng Chí được khen tặng là “Bậc thầy khí công lỗi lạc” (ảnh: Wikipedia).
Tại sao trung quốc đàn áp pháp luân công
Một số bằng khen của Pháp Luân Công từ California (Ảnh dẫn từ: Thỉnh nguyện).

Tính đến nay Pháp Luân Công đã nhận được hơn 3.000 giải thưởng và giấy công nhận trên toàn thế giới vì những lợi ích về tinh thần, đạo đức và sức khỏe. Ông Lý Hồng Chí đã 4 lần được đề cử giải Nobel Hòa bình và được Nghị viện Châu Âu đề cử giải thưởng Tự do Tư tưởng Sakharov. Ông được trao tặng giải “Tự do Tín ngưỡng Quốc tế” của tổ chức Freedom House và giải “Lãnh tụ Tinh thần.” Năm 1996, ông Lý Hồng Chí và gia đình đã tới định cư ở Hoa Kỳ theo chương trình “Nhân tài Kiệt xuất”.

Pháp Luân Đại Pháp phổ truyền trên thế giới

Hiện nay, Pháp Luân Đại Pháp đã được phổ biến ở 114 quốc gia và các cuốn sách của Pháp Luân Công đã được dịch sang hơn 38 ngôn ngữ.

Tại sao trung quốc đàn áp pháp luân công
Học viên Pháp Luân Công tại Việt Nam.
Tại sao trung quốc đàn áp pháp luân công
Luyện công tập thể tại Đài Loan (ảnh dẫn qua: Tân Sinh).
Tại sao trung quốc đàn áp pháp luân công
Học viên Pháp Luân Công tại Úc (ảnh: Minh Huệ Net).
Tại sao trung quốc đàn áp pháp luân công
Học viên Pháp Luân Công luyện công tập thể tại Tòa nhà Quốc hội Mỹ (ảnh: Minh Huệ net).
Tại sao trung quốc đàn áp pháp luân công
Học viên Pháp Luân Công tại Hồng Kông.

Sự thật và nguyên nhân của cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc

Bức hại vô lý

Cuộc bức hại Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) xảy ra vào năm 1999. Trước đó, các học viên đã phải chịu sự sách nhiễu ngày càng gia tăng của chính quyền.

Đầu năm 1996, các sách của Pháp Luân Đại Pháp bị cấm xuất bản. Năm 1997, Bộ Công an Trung Quốc tiến hành điều tra xem môn tập liệu có phải là “tà giáo” không. Nhưng cuộc điều tra kết luận: “Không có bằng chứng nào được tìm thấy cho đến tận bây giờ”. Đến năm 1998 và 1999, công an lại can nhiễu các học viên đến tập công ở công viên. 

Tháng 4/1999, một bài báo miệt thị Pháp Luân Công và khí công nói chung được công bố trên tạp chí Cao đẳng Thiên Tân. Các học viên địa phương đã tập trung tại Thiên Tân, yêu cầu tờ báo cải chính lại những thông tin sai lệch và rút lại bài báo. Mặc dù các học viên chỉ tập trung ôn hòa, nhưng cảnh sát chống bạo động đã được điều tới. Một số học viên bị đánh đập, và 45 người đã bị bắt. Các học viên Pháp Luân Công khác được bảo rằng, nếu họ muốn phản đối nữa, họ cần phải đưa vấn đề này lên Bộ Công an và đến Bắc Kinh để kháng cáo.

Cuộc thỉnh nguyện ngày 25/4/1999 

Vào sáng ngày 25/4/1999, 10.000 học viên tập trung tại Bắc Kinh để kiến nghị ôn hòa lên Văn phòng Kháng cáo Hội đồng Nhà nước, yêu cầu thả những học viên bị bắt, và chấm dứt việc chính quyền can nhiễu môn tập luyện. Cuộc tập trung diễn ra hết sức ôn hòa và sau đó Thủ tướng Chu Dung Cơ đã gặp gỡ các học viên và đồng ý thực hiện các yêu cầu của họ.  

Tuy nhiên sự kiện này lại khiến ông Giang Trạch Dân – bấy giờ là Tổng bí thư ĐCSTQ, Chủ tịch nước, kiêm Chủ tịch Quân ủy Trung ương – tức giận.

Tối 25/4/1999, ông Giang viết trong bức thư cho tất cả các ủy viên Bộ Chính trị, trong thư có đoạn “Chẳng lẽ học thuyết Mác-xít của những người cộng sản, niềm tin của chúng ta vào chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa vô thần, lại không thể đánh bại những gì mà Pháp Luân Công đề cao hay sao?” và “Nếu Đảng cộng sản không đánh bại Pháp Luân Công, nó sẽ là chuyện lố bịch lớn nhất trên thế giới”. Bức thư này sau đó đã được in và lưu hành.

Tại sao trung quốc đàn áp pháp luân công
Giang Trạch Dân (ảnh dẫn qua Dân Sinh).

Những năm đương quyền, ông Giang luôn mong muốn mọi người phải quán triệt học thuyết “ba đại diện” của ông, thuyết này được đưa vào điều lệ Đảng ép mọi đảng viên phải học, nhưng thực tế hoàn toàn không như ông ta muốn. Trong khi đó, dân chúng Trung Quốc lại tự nguyện đón chào nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công, hàng ngày gần 100 triệu người Trung Quốc cùng nhau tập luyện các bài tập và đọc sách của ông Lý Hồng Chí. Đông hơn cả số đảng viên bấy giờ, khoảng 60 triệu. Sự phát triển nhanh chóng và phổ biến của Pháp Luân Công khiến ông Giang đố kỵ và lo sợ mất quyền lực và tầm ảnh hưởng với người dân. 

Cuối cùng, trong hội nghị lấy ý kiến về việc xử lý vấn đề Pháp Luân Công, ông Giang đã kiên quyết đàn áp môn tập, mặc cho 6 thường ủy Bộ Chính trị im lặng biểu đạt phản đối. Cuộc đàn áp diễn ra tháng 7/1999, bất chấp tình trạng không hề có được đa số phiếu của các ủy viên thường vụ Bộ Chính trị.

Sự kiện 25/4 sau này trong chiến dịch tuyên truyền của ĐCSTQ đã bị các phương tiện truyền thông Trung Quốc bóp méo thành cuộc “vây hãm” Trung Nam Hải, lấy đó làm cớ biện minh cho cuộc đàn áp. 

Chính sách bức hại tàn khốc

Ngày 10/6/1999, ĐCSTQ đã thành lập “Ban Chỉ đạo Xử lý Vấn đề Pháp Luân Công,” hay còn gọi là Phòng 610. Cơ quan này, tương tự như lực lượng cảnh sát bí mật Gestapo của Hitler, với đặc quyền vượt trên tất cả pháp luật địa phương, các cấp chính quyền và tòa án; nhằm bức hại Pháp Luân Công. 

Ngày 19/7/1999, trong một cuộc họp bí mật của các quan chức cấp cao trong chính phủ, Giang Trạch Dân đã thông báo chính thức rằng ông ta muốn “nhổ tận gốc Pháp Luân Công ra khỏi Trung Quốc”.  

Ngày 20/7/1999, các lực lượng an ninh tràn ra khắp Trung Quốc, bắt bớ hàng chục ngàn người tập Pháp Luân Công, theo một tờ báo của Hồng Kông, số người bị bắt lên đến 50.000 trong một tuần. Kèm theo đó, ĐCSTQ khởi động chiến dịch tuyên truyền quy mô lớn trên tất cả các phương tiện truyền thông, gán cho Pháp Luân Công mác “tà giáo”. Hơn 2000 tờ báo, hơn 1000 quyển tạp chí, và hàng trăm đài phát thanh và truyền hình địa phương nhanh chóng nên quá tải vì chiến dịch tuyên truyền chống Pháp Luân Công.

Các chiến lược chính của ông Giang trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công bao gồm “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể.” Ông này đã tiêu hủy các cuốn sách của Pháp Luân Công, phong tỏa thông tin trên Internet, và bôi nhọ môn tập trên các phương tiện truyền thông. Ông Giang cũng cho phép phạt nặng các học viên, tịch thu tài sản cá nhân của họ, đuổi việc và sách nhiễu việc làm ăn của họ.

Tại sao trung quốc đàn áp pháp luân công
Cao Dung Dung, một học viên Pháp Luân Công từ tỉnh Liêu Ninh, đã được báo cáo bị tra tấn đến chết trong tù vào năm 2005 (ảnh: Wikipedia).

Các học viên bị hủy hoại thân thể bằng cách đánh đập tàn nhẫn, tra tấn, ngược đãi, và bị mổ lấy nội tạng khi họ vẫn còn sống. Cảnh sát được khuyến khích tra tấn các học viên, họ được phép coi những cái chết do bị tra tấn là tự tử, thiêu xác mà không cần xác định danh tính, và thu hoạch nội tạng của các học viên Pháp Luân Công còn đang sống để bán lấy tiền.

Phản ứng của thế giới trước cuộc bức hại Pháp Luân Công 

Hiện nay thông tin về cuộc đán áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc đã được cả thế giới biết đến. Nhiều tổ chức nhân quyền quốc tế và các quốc gia trên thế giới đã và đang lên án cuộc đàn áp này của ĐCSTQ, đặc biệt là nạn mổ cướp nội tạng sống của những người tập Pháp Luân Công được thực hiện trên quy mô lớn ở Trung Quốc dưới sự hậu thuẫn của chính quyền.

Tại sao trung quốc đàn áp pháp luân công
Cuộc đàn áp Pháp Luân Công bị lên án và vạch trần bởi các nước.

Cuối năm 2009, tòa án tại Tây Ban Nha và Argentina đã truy tố ông Giang Trạch Dân và những cựu quan chức Trung Quốc khác về tội diệt chủng và tội ác chống lại nhân loại. Ngày 13/6/2016, Nhà trắng đã thông qua nghị quyết 343 lên án tội ác mổ cướp nội tạng sống có hệ thống được nhà nước Trung Quốc hậu thuẫn đối với các tù nhân lương tâm, mà phần lớn là học viên Pháp Luân Công, các nhóm tôn giáo và dân tộc thiểu số khác. 

Cho đến nay cuộc đàn áp đối với Pháp Luân Công và hoạt động mổ cướp nội tạng của chính quyền Trung Quốc vẫn tiếp diễn bất chấp sức ép từ cộng đồng các nhà hoạt động nhân quyền trên thế giới. Ngày 1/3/2020 vừa qua, một tòa án độc lập có trụ sở tại London, Vương Quốc Anh đã đưa phán quyết chính quyền Trung Quốc vẫn đang tiếp tục hoạt động mổ cướp nội tạng sống đối với các tù nhân lương tâm và bán cho thị trường cấy ghép tạng sống để kiếm lời.

Tại sao trung quốc đàn áp pháp luân công
Cả thế giới lên án phản đối cuộc đàn áp Pháp Luân Công.

Đối với các nước phát triển, nhân tính và sự tôn trọng các quyền tự do của con người là thước đo nền văn minh, đạo đức và tiến bộ xã hội.

Chính quyền của ĐCSTQ thực thi chính sách đàn áp và bức hại tàn nhẫn đối với Pháp Luân Công, Tây Tạng là vi phạm quyền tự do tín ngưỡng của con người và đi ngược lại những giá trị đạo đức căn bản.

Tấn Thành – Ngọc Mai (T/h)

Video: Lịch sử che giấu tội ác của chính quyền Trung Quốc

Tại sao trung quốc đàn áp pháp luân công