Trần viên viên là ai

Trong thời gian ở phủ của Điền Văn, tuy rất ít người được thưởng thức nhưng tài nghệ và nhan sắc của Viên Viên vẫn lan rộng khắp giới vương tôn quý tộc, không ít vị quan đã già lão nhiều tiền của muốn thêm thê thiếp tìm cách lân la làm quen với Điền Văn, mục đích chính là 1 lần gặp mỹ nhân để cho thỏa lòng. Nhờ vậy từ khi có Viên Viên về, phủ đệ của Điền Văn ngày nào cũng sáng trưng đèn đuốc, ngựa xe ra vào như nước. Trong số những quan lại, Ngô Tam Quế trẻ tuổi anh hùng nhưng lúc đó chức tước còn nhỏ, mấy lần được chiêm ngưỡng nhan sắc khuynh thành của Viên Viên, trong lòng hết sức say mê mà không dám nói ra tuy biết rằng Viên Viên cũng có tình cảm với mình. Điền Văn còn muốn giá trị của Viên Viên cao thêm, luôn luôn khoe rằng mỹ nhân sẽ được hoàng đế sủng ái, vì vậy Ngô Tam Quế càng thêm nhút nhát mang mối hận tình trong lòng. Qua 1 thời gian, Ngô Tam Quế được thăng chức, điều ra Ninh Viễn phụ trách việc chống giặc ngoại xâm, mối u hoài tơ tưởng đến người đẹp của anh hùng lại càng thêm xa vời. Sau 1 năm dạy dỗ công phu, Điền Văn liền xin dâng Viên Viên bổ sung cho hậu cung. Tiếc rằng Điền Văn tính sai nước cờ, hoàng đế Sùng Trinh khi ấy đang sủng ái Điền quý phi, chính sự lại đang rối loạn vì giặc trong thù ngoài, vô cùng lo lắng mệt mỏi; nghe nói đã bổ sung thêm mỹ nhân thì chán ngán truyền lệnh trả về bằng hết. Nàng Viên Viên sắc nước hương trời, đào liễu non tơ phải làm tiểu thiếp cho Điền Văn. Thế nhưng chính Điền Văn tuổi đã cao, lại có nhiều thê thiếp nên Viên Viên đành cam phận sống cuộc đời lạnh lẽo, chỉ biết ngâm thơ vịnh nguyệt cho qua ngày tháng. Cuộc đời mỹ nhân tưởng như thế là xong, chẳng may khi ấy nghĩa quân của Lý Tự Thành phát triển mạnh mẽ, liên tiếp đánh phá cướp bóc 2 vùng Tây An, Thái Nguyên. Nghĩa quân vốn là người dân nghèo, chịu nhiều áp bức nên mỗi khi chiếm được các trấn thì đều giết hết những người làm quan cho triều đình, của cải tịch biên làm công khố nuôi quân, kẻ giàu có cho đến quan lại đều sợ hãi, nghe nghĩa quân đi đến đâu là bỏ nhà cửa chạy trốn đến đó. Điền Văn nghe tin nghĩa quân đã xâm phạm Thái Nguyên thì hết sức lo lắng, suốt ngày thu góp tư trang tiền bạc, quanh quẩn thở ngắn than dài, chỉ sợ 1 ngày nào đó mất hết tài sản bấy lâu nay nhặt nhạnh được mà mạng sống cũng khó bảo toàn. Viên Viên thấy Điền Văn hoảng hốt không yên thì liền nói: "Thiếp nghe rằng Ngô tổng binh trấn nhậm vùng này là người nhiều lần đến phủ ta vui chơi. Sao tướng công không nói với Ngô tổng binh một tiếng, nhờ y bảo vệ giúp cho?".

Điền Văn như người chợt tỉnh, đã toan sai người đi lên Ninh Viễn tìm kiếm kết giao thì tình cờ Ngô Tam Quế lại có việc về triều yết kiến Sùng Trinh, báo cáo quân tình. Điền Văn lập tức cho mở tiệc lớn, đích thân đến phủ tổng binh mời mọc ân cần. Ngô Tam Quế biết tin Sùng Trinh không nạp thêm phi tần, Viên Viên đã về trong phủ của Điền Văn thì trong lòng hé lên 1 chút hy vọng, chỉ vì quân cơ quá bận rộn nên chưa có việc đến chơi giáp mặt giai nhân cho phỉ tình nhung nhớ mà thôi. Nay bất ngờ lại được Điền Văn chủ động mời tiệc thì vui mừng khôn xiết, nhận lời ngay. Để mua chuộc Ngô Tam Quế, Điền Văn sửa soạn yến tiệc cực lớn, món ăn la liệt bày trên bàn, có cả vài món ngự thiện của hoàng đế mà Điền quý phi sai người mang ra biếu tặng quốc cữu. Toàn là trân châu mĩ vị, miệng lưỡi Ngô Tam Quế hình như không cảm nhận được, đôi mắt liếc quanh tìm kiếm bóng dáng mỹ nhân mà mình mơ tưởng. May sao rượu được vài tuần, Điền Văn nâng chén rượu lên cười ha hả nói: "Anh hùng thì phải có rượu ngon, rượu ngon phải có mỹ nhân múa hát. Nay đã có hai thứ, thiếu mỹ nhân múa hát thì sao gọi là trọn vui được!".

Nói xong, Điền Văn liền vỗ tay cho các mỹ nữ, ca kĩ trong nhà ra hầu rượu khách quý, sau đó trổ tài múa hát, ai giỏi nhất sẽ được ban thưởng. Ngô Tam Quế như mở cờ trong bụng, chắc chắn thể nào cũng có mặt Viên Viên, dù chỉ nhìn nàng 1 lần thôi cũng thỏa dạ. Chẳng ngờ nhìn mãi mà bóng dáng người ngọc vẫn biệt tăm, Ngô Tam Quế không nén được nỗi lòng, buộc miệng hỏi đến tên Trần Viên Viên. Vị tướng si tình này hoàn toàn không biết mỹ nhân không còn là 1 ca kỹ nữa, đã là tiểu thiếp của Điền Văn nên mới dám hỏi sổ sàng như vậy. Điền Văn hơi nhíu mày ngầm tức giận vì sự vô lễ của Ngô Tam Quế nhưng suy nghĩ 1 chút lại hiểu ngay, đổi giận làm vui cười nói: "Đệ nhất anh hùng thì phải có đệ nhất mỹ nhân mới xứng. Các ngươi mau gọi Viên Viên ra đây để ứng hầu Ngô tổng binh!".

Viên Viên theo lệnh bước ra, uyển chuyển bước tới gần, nàng rót rượu vào chum phỉ thúy dâng cho Ngô Tam Quế mà mặt hoa vẫn đượm nét u sầu. Ánh mắt long lanh như nước hồ thu của Viên Viên chợt long lanh như muốn nhắn gọi người anh hùng mau mau giành lấy mỹ nhân. Ngô Tam Quế nhận ra ánh mắt cầu xin ấy, lòng đau như cắt. Viên Viên đã là tiểu thiếp của Điền Văn, sống lạnh lùng nên nét mặt u sầu càng làm tăng thêm vẻ đẹp huyền ảo, làm cho Ngô Tam Quế phải than thầm trong bụng: "Hình như nàng còn đẹp hơn trước kia mấy phần! Một mỹ nhân chim sa cá lặn như vậy mà phải chôn vùi kiếp sống với lão già họ Điền thì đáng tiếc lắm thay! Ta dụng trăm quân vạn mã trong tay cũng không làm sao cướp được thê thiếp của người khác, có lẽ đành phải hẹn lại kiếp sau mà thôi!".

Trong khi Ngô Tam Quế ngẩn ngơ suy nghĩ thì Trần Viên Viên đã lùi vài bước, gọi tỳ nữ mang đàn ra cho mình dạo khúc "Tương phi oán". Tiếng đàn réo rắt như khóc như than, như nỉ non kêu gọi người anh hùng mau chóng ra tay càng làm cho Ngô Tam Quế đau đớn, nghiến răng mà chịu đựng nỗi khổ tâm không sao giải quyết được. Khi đàn xong, Viên Viên còn định múa 1 điệu nhưng Điền Văn có vẻ khó chịu, phất tay cho nàng lui vào, cười nói giả lả: "Như vậy cũng đủ rồi, ngươi vào trong cho Ngô tổng binh yên tĩnh uống rượu, ta có lời muốn nói riêng!".

Thật ra Điền Văn cũng nhìn thấy tình cảm lưu luyến của 2 người. Tuy lão chẳng tiếc gì Viên Viên nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là thê thiếp, bộc lộ tình cảm với người đàn ông khác tức là sỉ nhục lão hay sao. Vì vậy Điền Văn không cho Viên Viên múa hát thêm. Ngô Tam Quế vô cùng thất vọng, bao năm nay chỉ chờ có giây phút này thôi, thế mà nhìn nhau chưa thỏa đã phải chia tay, không cam tâm không được, đành đưa mắt nhìn theo, cõi lòng tan nát. Chàng tướng trẻ còn đang ngẩn ngơ thì chợt có 1 tên quân thân cận chạy vào xin trình báo. Tên quân này thấy Điền Văn và nhiều người khác thì im bặt, chứng tỏ đây là việc quân cơ rất hệ trọng. Ngô Tam Quế muốn ra oai với Điền Văn là giả như đã quá thân tình, nói luôn: "Ở đây toàn là người nhà, có gì thì ngươi cứ báo cho ta biết!".

Tên quân cúi đầu tuân lệnh, nói: "Tiểu nhân vừa nghe tin Đại Châu thất thủ, Chu tổng binh đã tử trận. Thanh thế của giặc Sấm Vương rất mạnh, thừa cơ có thể uy hiếp cả kinh thành. Mời tướng quân mau về quân doanh nghị sự rồi tâu báo với hoàng thượng mới kịp!".

Ngô Tam Quế nghe vậy không đến nỗi kinh hoảng, riêng Điền Văn thì thất sắc rõ ràng bởi vì tai họa diệt thân mất của đến tới nơi. Điền Văn sợ Ngô Tam Quế bỏ về, vội vàng nói ra: "Lão phu đã già yếu, quả thật khó giữ được cơ nghiệp mấy chục năm nay ra sức gây dựng. Đã là chỗ thân thiết, trăm sự nhờ tổng binh giúp dùm. Nếu tổng binh cho một số quân tướng trấn giữ vòng ngoài, cố gắng ngăn chặn bọn Lý Tự Thành hoặc giả có biến động gì thì xin báo trước, lão phu xin đền đáp xứng đáng!".

Đang chán nản cùng cực, nghe Điền Văn nói thì trong lòng Ngô Tam Quế nảy ra 1 mưu kế, giả vờ lắc đầu nói: "Thế giặc mạnh như nước lũ, Tam Quế tôi chỉ có vài chục vạn quân chưa đủ để chống đỡ, làm sao giúp cho quốc cữu được đây?".

Điền Văn nghe vậy sợ quá, luống cuống cả chân tay, hạ giọng năn nỉ: "Lão phu biết tổng binh đã ra tay giúp thì tất phải được. Tài sản của lão phu thì cũng như là tính mạng, mất một trong hai thì sống làm sao được nữa! Chẳng lẽ tổng binh đòi chia đôi gia sản thì mới chịu giúp hay sao?".

Ngô Tam Quế cười lớn, nói: "Tam Quế này tài hèn sức mọn, sao dám đòi chia gia sản với quốc cữu? Tam Quế tôi bình sinh không thích tiền bạc mà chỉ thích mỹ nhân, nếu quốc cữu đáp ứng được thì tất mọi việc chu toàn!".

Thoạt đầu Điền Văn chưa nghĩ tới Viên Viên, nghe vậy hoàng hồn cười nói: "Hay lắm! Quả là danh tướng với mỹ nhân bao giờ cũng chung đôi. Tổng binh muốn bao nhiêu mỹ nhân nâng khăn sửa túi đây?".

Ngô Tam Quế nghiêm mặt đáp thẳng: "Tôi chỉ muốn một người, đó là Trần Viên Viên cô nương!".

Điền Văn giật nảy mình, trong lòng tự trách: "Biết vậy ta đã không đưa Viên Viên ra giới thiệu. Nay tên giặc trẻ này đã nói thẳng thì từ chối tất nguy hiểm vào thân".

Điền Văn giả như khó nghĩ, nhíu mày rất lâu mới trả lời: "Được tổng binh giúp đỡ thì lão phu có tiếc chi một đứa ca kỹ. Chỉ sợ tiểu thiếp nhà này không ưng chịu thì biết làm sao?".

Ngô Tam Quế quả quyết nói chắc: "Quốc cữu cứ mời Trần cô nương ra đây hỏi xem, nếu Trần cô nương từ chối thì Tam Quế này nhất định không bao giờ nhắc tới việc này nữa, cũng sẽ hết sức bảo vệ gia quyến cho quốc cữu!".

Bất đắc dĩ Điền Văn phải sai thị tỳ mời Viên Viên ra. Điền Văn nói sơ lược cho Viên Viên biết là Ngô Tam Quế muốn được cùng nàng chia chăn xẻ gối, trừng mắt hỏi lớn: "Nàng ưng chịu hay không thì cứ nói thẳng ra, ta sẽ tác thành mà không đòi hỏi gì cả!".

Thật sự Điền Văn chỉ muốn Viên viên giữ gìn tam tòng tứ đức, lắc đầu 1 cái là xong sự việc, lão không mất người mà cũng chẳng mất đồng nào, vẫn được Ngô Tam Quế y hẹn bảo vệ cho gia quyến. Chẳng ngờ ngay từ khi Trần Viên Viên gặp gỡ Ngô Tam Quế lần đầu đã có lòng yêu mến, cho rằng người anh hùng như vậy mới xứng đáng gởi thân. Nàng chờ Điền Văn nói xong, nhỏ nhẹ đáp: "Tấm thân côi cút này may nhờ quốc cữu mà được ấm no đầy đủ, nay quốc cữu cần tới thì đâu dám chối từ. Thiếp tuy gởi thân nơi nhà khác nhưng vẫn nhớ tới công ơn, quyết một lòng thúc giục tổng binh lo liệu cho mọi người an toàn".

Ngô TamQuế nghe vậy đắc chí cười lớn, còn Điền Văn sầm mặt lại vì tức giận. Đang lúcchiến loạn đời nào Điền Văn dám trêu ngươi hổ tướng, nuốt hận mà sai bọn tỳ nữvào trong thu góp hành trang cùng về với Ngô Tam Quế ngay đêm hôm ấy. Lần nàyanh hùng được mỹ nhân, cùng nhau vui vầy cá nước thỏa tình nhung nhớ bấy lâunay. Tiếc rằng trời xanh ghen gái má hồng, Viên Viên chưa được thỏa tình gầngũi người anh hùng thì chợt có chiếu của triều đình ban xuống, lệnh cho Ngô TamQuế cấp tốc về quan ải chỉnh đốn quân binh, sửa soạn chống đỡ với ngoại xâm. Hóara quân Thanh thừa cơ triều đình mải lo đối phó với Lý Tự Thành, dồn đại quântấn công xâm phạm Trung Nguyên, hiện giờ đang uy hiếp Cẩm Châu. Theo chế độ củatriều Minh, chiến sĩ ra trận mạc không được mang theo thê thiếp, nên Ngô TamQuế bất đắc dĩ phải chia tay người vợ trẻ mới cưới mấy ngày, nhờ phụ thân chămsóc. Chẳng ngờ chỉ mấy ngày thôi mà bao nhiêu biến chuyển không sao ngờ tới,cuối cùng mỹ nhân đã rơi vào tay Lưu Tông Mẫn thì lành ít dữ nhiều. Giấc mộngvàng bao nhiêu lâu nay của Ngô Tam Quế tan thành mây khói, tất cả chỉ vì Lý TựThành tham ác, đã không vỗ về chiêu an dân chúng, mà còn dung dưỡng cho quântướng dưới quyền qác oai tác quái. Oán hận dâng tràn, Ngô Tam Quế thề quyếtkhông đội trời chung với Lý Tự Thành, đưa đất nước Trung Quốc vào 1 khúc quanhlịch sử hết sức quan trọng.