Quảng trường bình yên ở đâu

Đã bao giờ bạn tự hỏi “Quy Nhơn về đêm có gì HOT?”. Có lẽ, thành phố xinh đẹp của chúng ta thường được biết đến với tên gọi “thiên đường ăn uống” bởi các món đặc sản độc đáo, thơm ngon nhưng còn các điểm đến thì sao? Có lẽ ít ai biết được rằng, ngày nay, mỗi khi đêm về, người dân Quy thành chúng tôi đã tìm được một “chốn dừng chân” vô cùng lí tưởng, đó chính là – Quảng trường Quy Nhơn.

Quảng trường bình yên ở đâu

Ảnh: Minh Đức

QUẢNG TRƯỜNG QUY NHƠN DƯỚI CÁI NHÌN CỦA MỘT CÔ BÉ 18 TUỔI

Tôi là Ngân, một cô bé may mắn được sinh ra và lớn lên trên chính thành phố biển Quy Nhơn hiền hòa này, đang ở cái tuổi 18 ưa tìm tòi và khám phá. Nghe tiểu sử “hoành tráng” thế chắc nhiều người cứ nghĩ không có ngóc ngách nào ở cái thành phố bé tí teo này mà tôi không biết. Thật đấy! Vì đến cả bản thân tôi cũng đã từng lầm tưởng như vậy mà!

Mãi cho đến 1 hôm….

– Chị Ngân ơi, tối nay mình đi đâu chơi đây? Lâu lắm em mới có dịp ra Quy Nhơn, chị nhất định phải dắt em đi cho “đã” đấy nhé!

– Ừ ừ, chị biết rồi, để chị nghĩ xem giờ tối rồi, mình đi đâu đây bây giờ?…
– Lâu thế chị! Chị ở đây 18 năm rồi, đừng nói không biết chỗ nào dẫn em đi đó nha??? – thằng em họ vừa lay lay cái tay tôi vừa nói, vẻ mặt có chút thất vọng.
– Ừm… ờ…, không phải, ý chị là, thường tối ở đây tụi chị cũng chỉ toàn đi ăn, cafe rồi xách xe đi dạo phố loanh quanh. Thật chị cũng chẳng thấy có gì hay ho để chơi cả.
– Thôi thế này, giờ mình đi ăn hải sản đi, rồi lát chị chở em đi dạo nhé?
– Ok nhóc!

Quảng trường bình yên ở đâu

Ảnh: Lucky Star

Dẫn em tôi đi ăn xong món hải sản mà nó thích, trên đường về, tôi cứ loay hoay không biết nên dẫn nhóc ấy đi đâu tiếp theo. Chả lẽ hai chị em lại kiếm đại quán cafe nào đó rồi “tấp” vào? Đương lúc nghĩ ngợi, tôi bỗng thấy em ấy kéo góc áo mình, dơ tay chỉ về phía trước:

– Ở kia có gì mà mọi người đến đông vui quá vậy chị? Hay chị em mình cũng đến đó đi!

– À…chị tưởng gì, đó là quảng trường Quy Nhơn. Nhưng thôi, có gì đâu mà vô em…chị em mình đến chỗ khác đi.

Với tôi, quảng trường Quy Nhơn chưa bao giờ nằm trong danh sách “chốn dừng chân yêu thích” cả.

– Không, em muốn vào đây chơi cơ, mình vô đây chơi đi chị!!

– Um…thôi được rồi, theo ý em đó!

Chiều ý nó, hai chị em tôi đỗ xe rồi chạy ra quảng trường. Hôm ấy cũng như mọi ngày, tầm 7h tối, mọi người đổ xô ra đường, một cuộc sống mới như bắt đầu. Ban đầu chỉ có mấy cụ già dạo bộ quanh quanh sau bữa ăn; sau đó là các bậc phụ huynh dẫn con đi chơi; rồi đến các bạn trẻ tụ tập nhau ra quảng trường.

Quảng trường bình yên ở đâu

Ảnh: Ngô Xuân Phương

Lẫn trong số đó, tôi dẫn em mình đi chơi trượt patin rồi lướt ván – 2 trò chơi “hot” nhất ở đây. Tôi dùng giày 2 hàng bánh, điêu luyện hơn tôi, nhóc chọn ngay loại giày 1 hàng rất khó đi. Cảm giác lướt như băng trên mặt đất, nhìn mọi thứ như một thướt phim tua nhanh mới tuyệt làm sao! “Bay” quanh quảng trường, cảm nhận từng cơn gió nhẹ khẽ lướt qua mặt, dường như mọi lo lắng muộn phiền đều tan biến.

Bay nhảy đã đời, tôi ngồi trên ghế đá nghỉ mệt, ngắm nhìn dòng người qua lại. Trong khi đó, em tôi vẫn đang sung sức chạy nhảy khắp nơi. Dường như, tôi đã nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của cuộc sống và con người nơi đây. Các bạn trẻ tụm năm tụm bảy, tốp thì trao đổi bài; tốp thì buôn chuyện; tốp thì ngồi ăn uống, la hét rất vui vẻ…ở một góc khác lại có một tốp thanh niên tập nhảy vô cùng sôi động và điêu luyện. Thỉnh thoảng, một vài “nghệ sĩ trẻ” cầm máy ảnh đi xung quanh, chụp lại những khoảnh khắc đẹp đẽ của thành phố.

Quảng trường bình yên ở đâu
“Bay” Quanh Quảng Trường, Cảm Nhận Từng Cơn Gió Nhẹ Khẽ Lướt Qua Mặt, Dường Như Mọi Lo Lắng Muộn Phiền Đều Tan Biến – Ảnh: Sưu Tầm

Những hình ảnh bình dị và quen thuộc mà thường ngày tôi vẫn thấy ấy nay bỗng trở nên lung linh và xinh đẹp lạ thường. Sao trước giờ tôi không nhận ra nhỉ? Thành phố mà tôi lớn lên đẹp đến vậy cơ mà! Ngẩn ngơ với những suy nghĩ của riêng mình, em tôi đến cạnh lúc nào tôi cũng chẳng hay. Nhóc nhìn tôi cười thật tươi và bảo: “Quy Nhơn vui quá chị ạ!”. Chẳng hiểu sao, nghe nó nói vậy, tôi thấy lòng vui vẻ và tự hào đến lạ kì:

– Ừ, vui thật! Giờ mình đi xe ngựa nhé? Chị cũng chưa đi bao giờ.

– Hoan hô! Mau đi thôi chị!

Vậy là, sau khi vui chơi chán chê, hai chị em tôi tiếp tục chuyến “hành trình” với việc ngắm Quy Nhơn về đêm bằng xe ngựa. Trên xe, hai chị em sôi nổi bàn luận:

– Xe này được trang trí đẹp quá chị nhỉ, sáng lấp lánh luôn!

– Ừ, xe du lịch mà em, người ta treo đèn lên xe, từ xa nhìn vào đẹp lắm…À, mà tối nay đi chơi em thấy thế nào?

– Tuyệt lắm chị ơi, buổi đêm ở đây thật sự rất tuyệt. Đặc biệt là quảng trường Quy Nhơn, không chỉ mát mẻ, rộng rãi mà còn chơi vui nữa. Em mà sống ở Quy Nhơn chắc ngày nào cũng chạy ra mất.

– Ừ, vui thật, chị cũng thích ra đây, hòa mình vào làn gió mát rượi cùng không khi vui tươi, yên lành của quảng trường…Cảm giác thật sự rất “đã” đó

– Dạ, mà mình đang đi đâu vậy chị

– À, ngựa đang chở mình đi dọc con đường Xuân Diệu đó em. Đây là con đường đẹp và thơ mộng nhất Quy Nhơn.

– Cảm giác đi xe ngựa thích ghê chị nhỉ? A, xe đạp đôi kìa…

Theo hướng tay em chỉ, tôi nhìn sang, thì ra là một cặp tình nhân đang lái xe đạp đôi. Trông họ thật tình cảm và dễ thương! Nhìn theo hướng hai người họ đi mất, tôi nói:

– Ở đây em có thể đi chơi bằng xe đap đôi, xe xích lô, xe ngựa này….gì cũng ok hết đó.

– Thích thật đấy chị, vừa vui lại vừa không gây ô nhiễm nữa chứ! Em thấy hôm nào học mệt quá thay vì ở nhà lướt lướt facebook sống ảo miết cũng chán. Có khi ra quảng trường Quy Nhơn đổi gió còn lý tưởng hơn nhiều đó chị nhỉ?

Quảng trường bình yên ở đâu

Ảnh: Phan Văn Sơn

Tôi không đáp, chỉ mỉm cười thừa nhận bởi đó cũng chính là suy nghĩ trong tôi lúc này. Xe ngựa chở chúng tôi đi dạo một vòng quanh quảng trường và dừng chân ngay tại nơi bắt đầu. Vừa bước xuống xe, em tôi đã tìm thấy ngay một trò mới, thì ra đó là trò lái xe xích lô mini. Những người bố, người mẹ lái xe chở con đi vòng quanh khúc cua eo “Nín thở”, tiếng cười nói vui vẻ xen lẫn tiếng âm nhạc xập xình…Hình ảnh ấm áp vui vẻ này khiến em tôi nằng nặc đòi thử. Nhưng lúc đó đã khá trễ rồi, sợ ba mẹ la, tôi đành từ chối nhóc nhưng hứa sau này nếu có cơ hội sẽ cho nó đi thử.

Buổi đi chơi của chị em tôi kết thúc như vậy đấy. Không có những thú vui cầu kì hay đắt đỏ, cũng chẳng quá sôi động hay hào nhoáng. Thế nhưng, “chuyến đi” ấy lại làm thay đổi suy nghĩ của con bé “rành đời” như tôi về mảnh đất quê hương mình – nơi ta chôn nhau cắt rốn. Quảng trường Quy Nhơn đã “vẽ” nên một bức tranh tươi đẹp mà bình dị về cuộc sống và con người Quy Nhơn. Tôi chợt vỡ lẽ thì ra Quy Nhơn mình đẹp đến thế, dân mình dễ thương đến vậy…Ôi! Xứ Nẫu quê mình sao mà thân thương và đáng yêu đến thế!

Sau mọi lo toan bộn bề của cuộc sống, mỗi khi đêm về, chúng ta lại có cơ hội thả lỏng hồn mình, để những cơn gió thổi bay tất cả âu lo và tìm cho mình niềm vui nhỏ bé mà ấm áp bên gia đình, bạn bè và người thân, điều mà các “thiết bị hiện đại” không thể đem tới. Vậy, tại sao không gác lại những phương tiện giải trí “ảo”, dành chút thời gian và không gian cho bản thân mình? Thay vì cứ dán mắt trên màn hình vi tính, hãy như tôi, sống chậm lại một chút và quan sát cuộc sống xung quanh ta. Biết đâu bạn cũng sẽ “nhìn” thấy được những vẻ đẹp gần gũi, bình dị và chân chất của quê hương chúng mình – thứ mà bấy lâu nay có thể bạn chưa hề nhận ra, phải không nào?

Ngan Ngan – Hiquynhon